Bài viết của Đàm Tỉnh, một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-10-2011] Vào một ngày nọ, khi tôi về nhà, ngay khi tôi bước qua cửa, tôi nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ trần nhà vệ sinh rơi xuống sàn nhà. Tôi thấy rất lạ, tại sao một căn hộ mới xây lại bị dột được? Là người tu luyện, tôi hiểu rằng chỗ dột này là thể hiện của thiếu sót nào đó trong tâm tính của tôi, và tôi phải hướng nội để tìm ra nguyên nhân. Tuy nhiên, tôi cảm thấy gần đây mình đã đọc các bài giảng của Sư phụ nhiều lần và cảm thấy tâm thái của tôi rất chính; tôi đã làm ba việc một cách thanh tịnh, và không thể có vấn đề về tâm tính của tôi được. Vậy thì, chỗ dột có thể là do hàng xóm ở tầng trên chăng?
Ngày hôm sau trần nhà của tôi vẫn bị dột, tôi liền đi lên tầng trên để kiểm tra. Sàn nhà trong phòng tắm của nhà hàng xóm trên tầng rất sạch và khô, không hề có vết nước ở đó.
Sư phụ giảng trong “Thế nào là Đệ tử Đại Pháp”:
“Bất cứ gặp phải chuyện gì, niệm đầu tiên trước hết xét về mình, cái này gọi là “hướng nội tìm.”
Khi tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ, đột nhiên tôi ngộ ra và hướng nội để tìm ra nguyên nhân. Việc đầu tiên tôi nhận ra là tôi đã không học Pháp một cách hoàn toàn tập trung và suy nghĩ của tôi thường bị cuốn đi chỗ khác. Sư phụ giảng,
“…thì tư tưởng không chuyên nhất, đang nghĩ điều khác, không thể tu luyện một cách chuyên chú.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”)
Hơn nữa tôi thường cảm thấy buồn ngủ trong khi học Pháp. Tình trạng này kéo dài trong vài tháng. Sư phụ đã giảng nhiều lần trong “ Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp ”,
“Nếu học Pháp không tốt, thì rất nhiều việc sẽ làm không được tốt.”
“Nếu học Pháp không theo kịp, thì cái gì cũng hết rồi.”
“Nhất định phải học Pháp cho tốt, đó là bảo đảm căn bản cho sự quy vị của chư vị.”
Tiếp theo tôi cũng nhận ra rằng trong khi phát chính niệm suy nghĩ của tôi rất miên man không tập trung và vì thế chính niệm của tôi không thể khởi tác dụng diệt trừ tà ác. Về khía cạnh cứu độ chúng sinh, mặc dù tôi đã tham dự vào một số hạng mục, tôi đã không thật chú tâm vào công việc và vì thế hiệu quả rất hạn chế. Cụ thể, tôi đã không thể đột phá trong khi giảng chân tướng trực tiếp; tôi có chấp trước mạnh mẽ vào nỗi sợ hãi và không có đủ tâm từ bi. Ngay khi tôi nhận ra điều này, tôi thấy tiếng nước nhỏ xuống từ từ chậm lại, lúc đầu cứ 3-5 giây lại nhỏ một lần, nhưng sau đó 3-5 phút mới nhỏ một lần. Tôi hiểu ra rằng đó là vì tôi đã hướng nội để tìm ra nguyên nhân, nhưng nó không dừng lại hoàn toàn vì tôi vẫn chưa tìm ra chấp trước căn bản của mình.
Vậy thì, nguyên nhân là gì? Sắc dục? Tình? Lợi ích cá nhân? Vị ngã? Đột nhiên tôi nhớ lại sự việc xảy ra hôm trước ở trong xe ô tô. Hôm đó, tôi cùng các em trai đi về quê trên chiếc xe của em trai tôi. Bởi vì tôi bị trễ giờ, họ có vẻ không vui khi đón tôi, và nói ra vài câu khó nghe. Tôi là anh trai cả và tôi đã không xin lỗi họ, trong tâm tôi còn thấy bực mình. Trên đường đi, em trai của tôi bắt đầu nói chuyện về việc xây nhà cho bố mẹ, rằng bố mẹ của chúng tôi đã hơn 80 tuổi, nhà của họ quá cũ kỹ và thường bị dột trong những ngày trời mưa. Cậu ấy đã nói chuyện với bố mẹ và quyết định rằng cậu ấy cùng với một người em trai sẽ góp tiền xây nhà. Ngôi nhà mà bố mẹ tôi đang ở trước kia là nhà của tôi. Hơn 30 năm trước cả gia đình tôi chuyển lên thành phố nhưng bố mẹ tôi không chuyển đi và ở lại ngôi nhà của tôi. Giờ các em trai của tôi đã tự đưa ra quyết định và thậm chí không hỏi ý kiến của tôi! Tôi cảm thấy bực mình hơn và nói ra những câu mà tôi không nên nói.
Thực ra đây là một khảo nghiệm mà tôi đã không thể vượt qua. Bố mẹ của tôi đã nói với tôi vài lần về việc phá ngôi nhà cũ đó đi nhưng tôi đã từ chối. Tôi cảm thấy nếu ngôi nhà cũ đó bị phá đi tôi sẽ không có chỗ nào để về khi tôi về quê. Cái tình của tôi đối với ngôi nhà cũng là một thứ mà người tu luyện nên xả bỏ và đó là một chấp trước mạnh mẽ. Ngôi nhà chân chính của một đệ tử Đại Pháp chính là thiên đường.
“Cát xả phi tự kỷ.
Đô thị mê trung si.
(“Khứ chấp”, Hồng ngâm II)
Hơn nữa, bố mẹ là người sinh ra tôi và việc phân biệt cái gì là của họ và của tôi đã là không đúng rồi. Nếu tôi không thể buông bỏ, chẳng phải chấp trước vào lợi ích cá nhân đang tác oai tác quái. Mặc dù tôi cảm thấy tổn thương vì các em trai không tôn trọng tôi, chẳng phải là Sư phụ từ bi đã an bài việc này xảy ra để chấp trước của tôi có thể được phơi bày ra? Nếu một người không thể xả bỏ chấp trước vào danh, lợi và tình, thì chẳng phải viên mãn của người đó sẽ chỉ là trong mơ? Tôi cảm thấy rất xấu hổ và tự trách mình từ đáy lòng. Tôi đã tu luyện được bao nhiêu năm mà vẫn có quan niệm của người thường bất kể khi nào gặp phải những điều làm mình khó chịu. Không thể dùng chính niệm để đối đãi với khảo nghiệm là sơ hở lớn nhất! Trạng thái tu luyện của tôi như vậy, thì căn hộ của tôi sao có thể không bị dột?
Trong quá trình hướng nội tìm ra nguyên nhân, trần nhà của tôi đã hết bị dột!
Xin hãy chỉ ra những gì còn thiếu sót.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/26/向内找-屋漏停止了-248329.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/6/129243.html
Đăng ngày 24-11-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.