Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-11-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng cha mẹ mình. Một lần chúng tôi đến công viên để đi dạo và thấy một nhóm người đang luyện công. Chúng tôi bị lôi cuốn bởi bầu không khí ôn hòa của các bài công pháp, và từ đó trở đi gia đình chúng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Tối nào tôi cũng cùng cha mẹ đến điểm luyện công gần nhà, tham gia học Pháp và luyện công tập thể. Tôi cũng tham gia nhóm học Pháp tiểu đệ tử của thành phố chúng tôi và từng tham gia Pháp hội của tỉnh. Trong thời gian đó, các học viên trong nhóm học Pháp tiểu đệ tử đã học Pháp cùng nhau và khích lệ lẫn nhau, mọi người đều cố gắng học thuộc Pháp. Tôi đã có thể học thuộc Luận Ngữ, kinh văn “Ngộ”, “Chân tu” và những kinh văn khác của Sư phụ. Tất cả chúng tôi đều cảm nhận được sức mạnh của Pháp.
Trong nhóm luyện công của tôi, một cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày đã hồi phục sau khi cô bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi thì có lần nôn ra rất nhiều chất đen như thạch và có mùi hôi, suốt một tuần, tôi ăn gì cũng nôn ra hết, nhưng tinh thần tôi vẫn khỏe. Tôi biết đó là Sư phụ đang điều chỉnh thân thể cho mình. Vì tôi có một môi trường tu luyện tốt như vậy, việc học Pháp và luyện công của tôi đã có một cơ sở vững chắc.
Kiên định đức tin vào Sư phụ và Đại Pháp
Đột nhiên, ngày 20 tháng 7 năm 1999, bản tin thời sự buổi tối trên CCTV phát đi những tin tức hoang đường buồn cười, mà ngay cả là một đứa trẻ cũng biết là lừa dối. Cha mẹ tôi nhất quyết không từ bỏ tu luyện, vì vậy họ bị cắt lương và bị giam giữ phi pháp.
Hầu hết học viên xung quanh tôi đã đến Bắc Kinh để duy hộ Pháp. Một số đến quảng trường Thiên An Môn để hô lớn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, và sau đó an toàn trở về nhà của họ; một số không bị bức hại nặng nề, và chỉ muốn cố gắng hỗ trợ các học viên bị giam giữ bất hợp pháp. Một số bị cấp trên đưa vào những căn phòng tối không có cửa sổ, khóa từ bên ngoài trong thời gian dài tại nơi làm việc. Một số thì đã bị bức hại đến chết tại các đồn cảnh sát gần đó.
Trong những ngày cha mẹ tôi không ở bên, tôi chủ yếu sống dựa dẫm vào bà ngoại, cũng là một học viên. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó nhưng sau đó hiểu ra rằng Sư phụ đang chăm sóc tôi. Tâm tôi tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và Pháp.
Phúc báo nhờ tu luyện Đại Pháp
Thuận theo tiến trình Chính Pháp, cha mẹ tôi và các đồng tu dần minh bạch Pháp và thanh trừ tà ác bằng chính niệm, và môi trường tu luyện đã chuyển biến theo hướng tốt hơn. Mọi người xung quanh chúng tôi minh bạch chân tướng, cha mẹ tôi lại nhận được lương, được sắp xếp vào một số vị trí chủ chốt trong công việc. Sư phụ đã giúp tôi khai mở trí huệ. Học lực của tôi tiến bộ rất nhiều.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được một cơ quan chính quyền tuyển dụng. Quá trình tuyển chọn rất cạnh tranh, nhưng tôi may mắn có tên trong danh sách đợi bổ sung, và tôi là ứng viên cuối cùng được tuyển. Ai cũng ngạc nhiên khi biết tin tôi nhận được vị trí đó vì mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ phải mất một vài năm. Tôi cũng đã chuẩn bị để thử lại vào năm sau nhưng được thông báo rằng tôi được nhận. Các đồng tu nói rằng đó là phúc báo nhờ tu luyện Đại Pháp mang lại.
Bằng lòng với cuộc sống và không làm những gì mà một học viên Đại Pháp nên làm
Lẽ ra, tôi phải trân trọng con đường mà Sư phụ đã an bài, và dùng tất cả thời gian rảnh rỗi để làm ba việc. Tuy nhiên, tôi đã không nắm bắt cơ hội để làm điều đó mà chỉ bằng lòng với hiện trạng. Mặc dù thỉnh thoảng tôi học Pháp, nhưng tôi có xu hướng quên và chỉ học khi mẹ tôi nhắc nhở, và hiếm khi luyện công. Tôi cũng không làm tốt công việc phát chính niệm hay giảng chân tướng Đại Pháp.
Đôi khi tôi cảm thấy mình đi học khổ cực như vậy, giờ rốt cuộc đã có thể hết khổ, tôi có thể tận hưởng cuộc sống một chút. Những chấp trước con người của tôi như tự phụ, khoe khoang, ganh tị, tranh đấu và sắc dục đều nổi lên. Mặc dù tôi vẫn coi mình là một học viên Đại Pháp, nhưng tôi không thực tu, vì vậy tôi đã rớt.
Không lâu sau nhận công việc, tôi tìm được người mà tôi xem là người đàn ông “hoàn hảo” để kết hôn, và tôi đã kết hôn. Một tuần sau, ước mơ về cuộc sống hạnh phúc của tôi đã tan thành mây khói. Chồng tôi rất nóng tính. Anh sẽ vô cớ mất bình tĩnh, không chỉ mắng chửi khó nghe mà còn động chân động tay với tôi. Chỉ cần nghĩ đến tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bố mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy sẽ đánh tôi và ném đồ đạc lung tung.
Khổ nạn lớn hơn
Trước khi chúng tôi kết hôn, tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho chồng tôi, nhưng anh ấy không chịu nghe và phản đối việc tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi nghĩ, vì anh ấy bận rộn với công việc, nên tôi có thể đơn giản học Pháp và luyện công ở nhà mà anh ấy không hề hay biết. Tôi cũng có thể trở về sống với bố mẹ đẻ. Anh ấy là người ngoại tỉnh và bố mẹ anh ấy không thể làm gì được tôi. Nên điều này không ảnh hưởng nghiêm trọng đến tu luyện của tôi. Do không học Pháp tốt, nên tôi không có nhận thức đúng đắn từ góc độ của Pháp. Vì vậy, tôi đã ngừng nói chuyện với anh về chân tướng Đại Pháp, anh cũng giả bộ như không có chuyện này. Đây là một sơ hở lớn của tôi.
Sau khi sinh con, tôi không có ai giúp chăm con. Mẹ chồng tôi đã mất và nhà chồng cũng nghèo. Tôi rất phẫn uất. Chúng tôi cãi nhau mỗi ngày. Trong thời gian này, đơn vị của tôi lại bắt đầu bình bầu chức danh. Tôi bắt đầu rất chấp trước vào kết quả, cảm thấy đố kỵ và có tâm tranh đấu.
Tôi bận rộn với công việc và chăm sóc con cái. Tôi đã gặp nhiều khó khăn và không có thời gian để học Pháp với tâm trí tĩnh lặng. Tôi chỉ có thể nghe Pháp nửa giờ trước khi đi ngủ, nhưng lần nào cũng ngủ thiếp đi. Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Tình trạng không đúng này kéo dài hơn hai năm. Kết quả là sức khỏe của tôi ngày càng giảm sút. Tôi bị đau ở cổ và lưng. Mắt tôi bị đau và tầm nhìn của tôi bị mờ. Một lần, sau khi tôi ngủ gật trong khi nghe Pháp, tôi bị đau tim và sốt liên tục. Tôi vẫn không nhận ra điểm hóa và vẫn bị lạc trong truy cầu danh lợi tình.
Tinh tấn tu bản thân
Khi đó tôi bận rộn suốt ngày. Tôi tự hỏi bản thân, khi nào tôi có thể dành chút thời gian để học Pháp mà không bị can nhiễu? Đôi khi tôi cảm thấy rất cô đơn và bất lực. Chồng thì phản đối, tình hình công việc phức tạp , mâu thuẫn với các học viên khác, cộng với việc nghiện máy tính, TV và điện thoại di động, tôi cảm thấy mình bị tụt lại phía sau.
Mặc dù tôi hỗn loạn như vậy, nhưng Sư phụ đã từ bi và không từ bỏ tôi. Trong đợt đại dịch, chồng tôi phải đi làm và không về nhà được. Tôi và mẹ đã ở cùng nhau. Chúng tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày. Tôi dần buông bỏ được một số chấp trước của mình.
Kể từ đó, tôi luyện công mỗi ngày. Một lần, khi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi cảm nhận được sức mạnh của Đại Pháp – một dòng năng lượng ấm áp từ đỉnh đầu đi xuống, xuyên qua tim tôi. Kể từ đó, tôi không còn đau tim nữa. Tôi có thể luyện cả bài công pháp thứ hai và thứ năm trong một giờ đồng hồ.
Trong đợt đại dịch, tôi đã học tất cả các bài giảng của Sư phụ cùng với Chuyển Pháp Luân. Tôi khóc khi đọc Pháp. Tôi biết rằng Sư phụ vẫn chăm lo cho tôi khi tôi còn đang mắc kẹt trong việc truy cầu danh lợi tình; tôi cảm thấy rất xấu hổ về bản thân. Tôi dần hiểu ra rằng cuộc sống của tôi không phải ở đây để tranh đấu cho danh lợi của bản thân, mà để thực hiện thệ ước cứu độ chúng sinh của mình.
Sư phụ giảng:
“Dù cho Sư phụ giảng bao nhiêu, tu luyện vẫn phải dựa vào bản thân chư vị. Điều Sư phụ lo lắng nhất là, hiện nay có một số người biến thành không tinh tấn nữa. Lúc đầu bức hại mọi người nỗ lực một cách rất đầy đủ, ngay cả toàn thể hình thế cũng được uốn nắn lại. Thuận theo hoàn cảnh nới lỏng, chư vị trái lại cũng buông lơi. Tu luyện ấy, có một câu này, trước đây tôi đã giảng cho mọi người, “tu luyện như thuở đầu, thì tất thành”. (vỗ tay nhiệt liệt) Rất nhiều người tu luyện không thành, chính là khi thời gian dần trôi họ đã không vượt qua được.” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])
“Một sinh mệnh từ lịch sử mà bước đi tới hôm nay, chư vị là vì điều gì? Chính là vì một chớp mắt này thôi. Trong dòng sông dài lịch sử, đoạn thời gian này chính là như một cái nháy mắt. Đừng tiêu cực thế, hãy phấn chấn lên. Chư vị là người tu luyện. Chúng sinh đang chờ đợi chư vị cứu độ!” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])
Sau khi học các bài giảng của Sư phụ, và các bài chia sẻ kinh nghiệm trên trang web Minh Huệ, đặc biệt là những bài viết của những người có hoàn cảnh giống tôi, nhưng đã vượt qua khổ nạn và tiếp tục tinh tấn, tôi cảm thấy xấu hổ. Trong quá khứ, tôi đã không làm tốt ba việc. Tôi quyết tâm rằng mình sẽ tinh tấn hơn.
Khi chồng tôi đi làm về, anh ấy cảm thấy trong tôi có một sự khác biệt to lớn: Tôi không còn phàn nàn với anh ấy nữa. Tôi chủ động làm việc nhà, chăm sóc con chu đáo, biếu bố chồng quà hoặc tiền, và nghĩ từ góc độ của anh. Khi anh ấy mắng tôi, tôi tự nhủ, điều này đang giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi không còn trả đũa nữa. Tôi cũng hy vọng rằng anh sẽ nhìn nhận chân tướng Đại Pháp dưới góc độ tích cực. Anh ấy hỏi tôi, tại sao tôi lại thay đổi thế? Tôi cho anh ấy biết rằng đó là vì tôi đã học Pháp. Lúc đầu, anh ấy không chịu tiếp thu. Thời gian trôi qua, anh thấy cách cư xử của tôi thay đổi và thái độ của anh cũng thay đổi.
Tôi học Pháp mỗi ngày trong hơn một giờ đồng hồ, luyện công và phát chính niệm. Tôi dùng thời gian ăn trưa của mình để học Pháp như các học viên khác. Tôi cảm nhận được sức mạnh của Đại Pháp – tôi không những không ngủ gật mà còn tràn đầy năng lượng. Gần đây, tôi bắt đầu chép Pháp, và càng chép tôi càng thích làm việc đó. Đại Pháp cũng ban cho tôi trí huệ. Khi chồng tôi thách thức tôi, rằng tôi đang được Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trả lương, và tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đáp: “Nhiều cảnh sát cũng đang tu luyện.” Anh ấy im lặng.
Tôi đã phát tài liệu giảng chân tướng trong thời gian rảnh rỗi. Do thái độ của chồng tôi trước đây, tôi đã không giảng chân tướng cho người thân của anh và nói chuyện với họ về việc thoái ĐCSTQ. Lần này, trước khi chúng tôi lên đường thăm gia đình và họ hàng của anh ấy ở quê nhà, tôi đã phát chính niệm trước. Trong khi chồng tôi bận rộn với công việc của anh ấy, tôi phải dành thời gian một mình với người thân của anh ấy. Tôi đã nói chuyện với họ chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Điều mà tôi không ngờ tới là họ có thái độ tốt với Đại Pháp. Tôi hẳn đã bị tâm sợ hãi và oán hận trở ngại. Tôi nên làm điều này sớm hơn.
Khi tiếp tục học Pháp, môi trường làm việc và mối quan hệ của tôi với đồng nghiệp được cải thiện. Nhận thức Pháp của các đồng tu trong nhóm học của tôi cũng tăng lên. Tôi cảm thấy rằng là một nhóm, chúng tôi đã làm tốt hơn nhiều trong khi chia sẻ kinh nghiệm của mình. Chúng tôi khích lệ nhau và hứa sẽ tinh tấn.
Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/9/414502.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/29/190141.html
Đăng ngày 05-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.