Bài viết của Từ Hâm Dương

[MINH HUỆ 26-01-2021] Phần lớn thời thơ ấu của tôi trải qua trong sợ hãi và trốn chạy. Cả cha mẹ tôi đều tu luyện Pháp Luân Công, và cha tôi đã bị bắt giam phi pháp trong 8 năm vì đức tin của ông. Chỉ 13 ngày sau khi được trả tự do, ông đã qua đời trong bệnh viện và rời xa chúng tôi mãi mãi.

Mẹ tôi đã bị bắt giữ bốn lần, trong đó có những lần bà chỉ được trả tự do khi đã cận kề cái chết. Trong khoảng thời gian bị bức hại đó, chỉ trong vòng chưa đầy 100 ngày, mẹ tôi đã mất bốn người thân nhất trong gia đình, bao gồm cha, chú, ông và bà của tôi. Không từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi đau của mẹ tôi. Lúc đó tôi mới 8 tuổi. Tôi sợ đến mức chỉ biết trốn trong góc và khóc một mình.

Cha mẹ bị bắt

Năm 2001, cha và mẹ tôi bị người của Đồn Cảnh sát Thắng Lợi ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh bắt vì in tài liệu chân tướng Pháp Luân Công. Vụ việc này bị coi là vụ in ấn tài liệu Pháp Luân Công lớn trên toàn quốc. Cha tôi bị kết án phi pháp 8 năm tù. Chỉ 28 ngày sau khi bị bắt giữ phi pháp, mẹ tôi phát hiện có thai nên được tại ngoại chờ xét xử.

Khi bị bắt, cha mẹ tôi bị cảnh sát đánh đập. Họ không biết rằng mẹ đã mang thai tôi. Bà bị đánh vào đầu, mặt và lưng. Bà bị đánh đến mức choáng váng, nôn mửa và ù tai. Bà bị bắt phải ngồi xổm bất động suốt đêm. Thật may bà không bị sảy thai, nếu không tôi đã không tồn tại trên thế giới này.

Tôi có thể nhớ đã từng gặp cha mình hai lần, tổng cộng vỏn vẹn 13 ngày. Tôi đã mất ông mãi mãi mà chưa kịp biết gì về ông. Mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ khác có cha, tôi lại ghen tị với chúng và khao khát có một người cha. Nhưng tôi chỉ có thể thường xuyên xem ảnh của cha.

Trong 8 năm đó, gia đình chúng tôi đến nhà tù để thăm cha, nhưng hầu như chúng tôi không được phép gặp ông. Bởi vì nhà tù biết rằng mẹ tôi, ông bà nội và ông bà ngoại của tôi tu luyện Pháp Luân Công, họ đã ra lệnh cho chúng tôi phải phỉ báng Pháp Luân Công và nhà sáng lập Pháp môn, đó là điều kiện để được gặp cha tôi. Đôi khi họ nói rằng chúng tôi không thể gặp cha tôi vì ông ấy không từ bỏ Pháp Luân Công và đang bị quản thúc nghiêm ngặt.

Lần đầu tiên được gặp cha là khi tôi bảy tuổi, và cuối cùng tôi và mẹ tôi cũng được phép gặp ông trong tù. Mặc dù ông ấy rất gầy nhưng tinh thần rất tốt. Ông rất vui khi gặp tôi và muốn ôm tôi vào lòng. Mặc dù tôi biết ông là cha của tôi, nhưng với tôi ông vẫn là người lạ và tôi không dám để ông ôm tôi. Điều này đã trở thành niềm hối tiếc vĩnh viễn của tôi.

Cái chết của cha

Lần thứ hai tôi gặp cha là khi ông được thả sau khi mãn hạn tù 8 năm. Chúng tôi hoàn toàn bị sốc khi nhìn thấy ông. Chúng tôi khó có thể nhận ra ông, vì ông đã bị tra tấn rất dã man trong suốt năm ngoái ở nhà tù Đông Lăng, Thẩm Dương. Tóc ông bạc trắng, cơ thể gầy gò và đầy sẹo. Các vết thương ở đầu gối và xương mắt cá chân của ông vẫn chưa lành, và có những vết thắt cổ. Bụng cha có dấu vết của những cú sốc điện. Cha thở rất khó khăn.

Tinh thần của ông cũng bị rối loạn, đầu óc tỉnh táo một lúc rồi lại rối loạn. Vào ban đêm, ông thường đột nhiên ôm đầu và ngồi xổm sau bức tường và cánh cửa trong sự sợ hãi tột độ. Chúng tôi khóc và cố gắng an ủi cha, bảo ông đừng sợ, nói với ông rằng giờ ông đã ở nhà.

Gia đình đã làm nhiều món ăn ngon cho cha, nhưng ông không thể ăn được. Cuối cùng, chúng tôi đưa cha đến bệnh viện. Bác sĩ đã kiểm tra và cố gắng lấy máu của ông nhưng không thành công. Cha đã qua đời trong bệnh viện do suy chức năng tạng, bất chấp mọi nỗ lực cứu chữa. Trước khi qua đời, cha đã hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Ông nội ôm lấy cha, và cha đã ra đi trong vòng tay của ông nội.

Cha tôi mới 36 tuổi, và ông bà tôi đã rất đau khổ vì cái chết của cha tôi khi ông còn quá trẻ. Những gì mẹ con tôi chờ đợi trong suốt 8 năm trời cuối cùng lại là một cú sốc đau thương.

Tìm kiếm công lý

Để giải nỗi oan ức, mẹ tôi đã đi khắp nơi kêu oan. Bà đã về quê của cha tôi để tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người trong làng để cùng nộp đơn khiếu nại, bà cũng đã nhờ luật sư để khiếu nại thông qua các thủ tục pháp lý. Sau đó bà đã bị đe dọa bắt giữ.

Bởi vì 376 người ở làng quê của cha tôi đã công khai ký một lá thư ủng hộ việc mẹ tôi tìm kiếm công lý, điều này đã gây chấn động toàn bộ chính quyền tỉnh Liêu Ninh và Chu Vĩnh Khang, bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật Trung ương. Ông ấy đã đích thân ra lệnh bắt giữ mẹ tôi.

Vì không tìm thấy mẹ tôi, họ đã bắt chú tôi, một người không tu luyện Pháp Luân Công. Họ còn đe dọa dân làng không được tham gia vào công việc của gia đình chúng tôi. Luật sư của chúng tôi đã bị đình chỉ giấy phép và tất cả các thành viên trong công ty luật của ông ấy đã nhận được lệnh phải viết bản tuyên bố hối cải. Họ được lệnh không tiếp nhận trường hợp của cha tôi.

Cảnh sát đã theo dõi và giám sát mẹ tôi, và bà đã bị cảnh sát mặc thường phục ở Thẩm Dương bắt và giam giữ tại đồn cảnh sát qua đêm. Bà đã được thả vì bà bị co giật và tính mạng của bà gặp nguy hiểm.

Cuộc bức hại tiếp tục

Từ năm 8 tuổi, tôi chưa từng có cuộc sống ổn định. Khi tôi lên lớp ba, tôi đã bị buộc phải chuyển trường đến bốn lần. Sau đó, tôi sống ở trường. Vào các ngày thứ bảy và chủ nhật, bạn bè của mẹ tôi thay nhau đến đón tôi.

Trường thứ tư của tôi là trường Sư tử Thẩm Dương. Hầu hết các giáo viên của tôi là học viên Pháp Luân Công. Các giáo viên rất quan tâm và chăm sóc tôi rất tốt, và các bạn cùng lớp của tôi cũng rất tốt bụng. Tôi có thể gặp mẹ tôi vào cuối tuần. Vì bà đang tìm kiếm công lý cho cha tôi, mẹ tôi đã dành nhiều thời gian ở Thẩm Dương. Tôi đã rất hạnh phúc ở trường. Tưởng rằng lần này cuối cùng tôi cũng đã có một nơi ở và học tập ổn định.

Tuy nhiên, nỗi sợ hãi vẫn bám lấy tôi. Tôi nhớ vào một ngày tháng 8 năm 2012, một người bạn cùng lớp nói rằng cô ấy thấy một thông báo trên Minh Huệ Net nói rằng vợ của ông Từ Đại Vi (cha tôi) đã bị bắt. Tôi sợ đến mức không biết phải làm gì. Tôi chạy ra ban công và khóc. Các bạn cùng lớp chạy ra hỏi thăm tôi. Tôi nói: “Tớ phải làm gì đây? Mẹ tớ bị bắt còn cha tớ bị bức hại đến chết. Tớ sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi? Tớ không còn gì cả!“ Tôi hỏi cô giáo rằng mẹ tôi đã thực sự bị bắt chưa. Cô giáo đã an ủi tôi và nói: “Mẹ của em vẫn ổn.” Nhưng mẹ tôi thực sự đã bị bắt. Nhiều ngày sau, người mẹ đang hấp hối của tôi được trả tự do. Tôi thật may mắn vì đã không trở thành trẻ mồ côi.

Vào ngày 22 tháng 10 năm 2013, cảnh sát đã đến trường của chúng tôi và bắt giữ nhiều giáo viên và hiệu trưởng tập Pháp Luân Công. Một số bạn cùng lớp và tôi chạy ra ngoài và trốn thoát.

Sau đó, tôi nghe nói rằng nhiều bạn học của tôi đã bị cảnh sát bắt đi. Trong đó có một bạn là Ba Quan bị giam nhiều ngày. Cảnh sát đã không cho cậu ấy ngủ trong bốn ngày và ra lệnh cho cậu buộc tội các giáo viên và tố cáo những người mà các giáo viên đã liên lạc, sau đó họ buộc tội giáo viên. Cậu ấy vô cùng sợ hãi và đã qua đời vì suy sụp tinh thần sau khi trở về nhà. Sau đó, Minh Huệ Net đã đưa tin về cái chết của người bạn học của tôi.

Một thời gian dài sau đó, tôi thường xuyên bị tỉnh giấc bởi những cơn ác mộng, vào ban đêm phải có người nắm tay thì tôi mới có thể ngủ. Sau khi tất cả những việc xảy ra, tôi không còn được theo học ngôi trường yêu thích của mình. Cảnh sát đưa mẹ tôi vào danh sách truy nã vì trường hợp của cha tôi. Cảnh sát cũng tìm tôi vì vụ việc của trường. Mẹ tôi và tôi phải sống trôi giạt.

Buộc phải chạy khỏi Trung Quốc

Vào tháng 2 năm 2014, mẹ tôi và tôi lúc đó 12 tuổi buộc phải trốn sang Thái Lan. Nhưng ngay cả sau khi chúng tôi đến Thái Lan, chúng tôi vẫn không thể thoát khỏi những nỗi sợ hãi. Dưới áp lực kinh tế của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), chính phủ Thái Lan cũng đã bắt giữ các học viên Pháp Luân Công tại nơi chúng tôi thuê nhà. Mẹ con tôi suýt bị cảnh sát Thái Lan bắt vào nhà tù nhập cư. Trong ba năm chúng tôi ở Thái Lan, cảnh sát Thái Lan đã bắt giữ gần 30 học viên Pháp Luân Công và thậm chí còn tìm cách trục xuất họ vì đức tin của họ.

Hiện giờ tôi rất may mắn vì được chính phủ Hoa Kỳ chấp nhận nhập cư Hoa Kỳ. Tôi không còn phải lo lắng về sự bức hại nữa. Tôi có thể tự do với đức tin vào Pháp Luân Công, tự do đến trường và tự do lên tiếng cho những người bị bức hại.

Tuy nhiên, cuộc bức hại ở Trung Quốc hiện vẫn tiếp diễn, và nhiều trẻ em vẫn phải chịu nỗi sợ hãi giống như tôi trước đây. Một số bạn đã trở thành trẻ mồ côi, một số bạn bị buộc phải chịu cảnh chia cắt khỏi cha mẹ, và một số bạn phải rời khỏi nhà và không thể trở về nhà. Một số trẻ em không được đến trường và một số trẻ em bị phân biệt đối xử. Điều này phải chấm dứt ngay lập tức. Chúng tôi kêu gọi những người chính nghĩa và chính phủ của tất cả các quốc gia cần thực hiện các biện pháp hữu hiệu để giúp ngăn chặn cuộc bức hại này.

Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc bài viết này.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/26/190105.html

Đăng ngày 23-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share