Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 02-11-2020] Trong khoảng thời gian từ tháng 9 đến tháng 10 năm nay các nhân viên của Phòng 610 đã liên tục đe dọa và tuyên truyền lừa dối người thân trong gia đình các học viên Pháp Luân Công để ép buộc họ từ bỏ đức tin của mình.
Một ngày nọ con gái tôi nhận được một cuộc điện thoại từ văn phòng quản lý khu dân cư, sau đó cháu nói với tôi: “Mẹ đừng lo, việc này con có thể xử lý được.” Sáng hôm sau cháu đến đó mà không nói gì với tôi cho đến lúc về nhà. Tôi tin tưởng con gái mình bởi vì cháu tin Đại Pháp là tốt và ủng hộ tôi tu luyện.
Khi tôi nói chuyện với các đồng tu khác, tôi đã khen ngợi cháu với đầy tâm hoan hỉ và tự mãn.
Không lâu sau, tôi cảm thấy rất chóng mặt và cảm giác như sắp ngã xuống. Khi bước lên cầu thang tôi phải vịn tay vào lan can để bước đi từng chút một. Tôi còn thấy buồn ngủ tới mức không thể cử động được. Trước đây tôi chưa từng trải qua chuyện như thế này bao giờ nên cũng không để tâm suy nghĩ sâu hơn.
Một đêm nọ, tôi đã có một giấc mơ rằng tôi đang ở trong một ngôi nhà với con gái. Cháu nói: “Mẹ à, mẹ đừng đi ra ngoài, mẹ chỉ được ở trong nhà thôi.” Tôi hỏi lại: “Nếu mẹ cần dùng nhà vệ sinh thì sao?” Cháu đáp: “Con đã chuẩn bị một cái xô rồi, mẹ lấy mà dùng.” Tôi đã làm như cháu nói. Sau đó tôi thức giấc và nhận ra mình đã làm ướt giường.
Tôi chợt nhận ra mình đang gặp phải một vấn đề nghiêm trọng nhưng tôi không biết mình đã sai ở đâu.
Hai ngày sau, con gái tôi bảo rằng văn phòng khu dân cư gọi lại lần nữa và cháu cần chụp một bức ảnh của tôi. Tôi hỏi con bé sao lại cần chụp ảnh, cháu đáp: “Mẹ chỉ cần nằm xuống giống như lúc mẹ ngủ thôi, con sẽ không chụp phần mặt của mẹ đâu.”
Bỗng nhiên tôi hiểu ra chuyện gì đang diễn ra và hỏi cháu một cách nghiêm túc: “Làm sao con có thể làm thế? Con đã nói gì với họ rồi?”
Cháu nói: “Con không ký bất cứ giấy tờ nào cả. Con chỉ viết rằng mẹ gặp vấn đề khi đi lại thôi.” Con bé đau khổ nói: “Con làm điều này là vì mẹ đấy. Con chỉ cần một bức ảnh của mẹ thôi còn mẹ vẫn có thể làm bất cứ việc gì mẹ muốn. Nó sẽ không ảnh hưởng tới việc cứu người của mẹ đâu. Con làm vậy thì có vấn đề gì chứ?”
Tôi trở nên lo lắng và lớn tiếng nói với cháu: “Họ đã lừa gạt con rằng sẽ tốt hơn cho mẹ nếu họ cho mẹ vào danh sách người tàn tật.”
Cháu nói: “Con sợ nếu con không làm thế thì họ sẽ bắt cóc mẹ.”
Tôi nói: “Không, họ sẽ không dám làm vậy đâu. Đây là lỗi của mẹ. Chuyện này xảy ra vì mẹ đã không nghe lời Sư phụ. Đây là một bài học cho mẹ. Sư phụ đã dạy rằng khi gặp khảo nghiệm không được đi đường vòng, mẹ là một người tu luyện và mẹ phải giải quyết vấn đề của mình.”
Tôi trực tiếp đi tới văn phòng gặp bí thư đảng và giảng chân tướng cho cô ấy cũng như các nhân viên khác. Sau đó tôi đề nghị lấy lại tờ giấy con gái tôi đã viết. Tôi đã nói chuyện với họ trong khoảng 2 giờ đồng hồ một cách bình thản và ôn hòa nhã nhặn.
Không lâu sau đó, cơn chóng mặt và các triệu chứng khác biến mất. Sau đó chúng tôi đã có thể xem các chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân sau một thời gian dài bị ngắt quãng. Tồi rưng rưng nước mắt quỳ dưới Pháp tượng Sư phụ: “Con xin cảm tạ Sư tôn. Cảm tạ Sư phụ đã cứu con một lần nữa.” Sư phụ đã giảng:
“Đệ tử Đại Pháp không được dùng nhân tâm mà làm việc; Pháp là không ai làm loạn được; hành vi khởi tác dụng can nhiễu chỉ có thể là vết nhơ trong tu luyện của chính mình. Một người tu luyện, vô luận là thời gian lâu không vượt quan hoặc làm chuyện xấu sau khi tu luyện, đều sẽ bị dẫn dắt đến quan đại nạn cuối cùng, tương lai chư vị làm sao đây?” (Ghi chú, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Tôi là một người tu luyện, là người đang đi trên con đường trở thành thần. Khi xảy ra bức hại, tôi không nên để người thân trong gia đình gánh chịu thay mình, ngay cả khi họ sẵn lòng làm việc đó. Nếu tôi thừa nhận những gì con gái tôi làm, nó sẽ dẫn đến hậu quả xảy ra ở một không gian khác. Cựu thế lực sẽ tóm lấy sơ hở này để bức hại chúng ta. Đó là lý do tại sao tôi lại cảm thấy không khỏe, chuyện này không hề đơn giản.
Lời khuyên của tôi dành cho các đồng tu mà có người nhà thay mặt bạn ký giấy tờ sai sự thật hay chụp ảnh bạn để làm gì đó, hãy buông bỏ tâm sợ hãi. Hãy đến và nói với những người nhân viên đó về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp để họ được cứu độ. Cuối cùng, tôi muốn chia sẻ cùng các đồng tu đoạn Pháp dưới đây của Sư phụ:
“Tâm sợ hãi sẽ khiến người ta làm điều sai lạc, tâm sợ hãi sẽ khiến người ta mất đi cơ duyên, tâm sợ hãi là một ‘cửa tử’ [trên con đường] từ người trở thành Thần.” (Vượt qua cửa tử, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/1/修炼人遇到关难不要绕着走-414498.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/10/188691.html
Đăng ngày 12-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.