Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Ulsan, Hàn Quốc

[MINH HUỆ 07-10-2020] Kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Tôi 40 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 2 năm rưỡi. Năm ngoái, được các học viên khác khích lệ, tôi đã viết một bài chia sẻ kinh nghiệm, nhưng tôi đã không gửi đi. Bây giờ khi đọc lại, tôi thấy nó đầy sự khoe khoang và tự ngã. Tôi quyết định viết lại bài chia sẻ và cho các bạn biết những gì đã xảy ra trong năm qua.

Tôi bắt đầu tu luyện

Tôi điều hành một cửa hàng kinh doanh điện thoại di động cũ được vài năm. Trong 20 năm qua, cuộc sống của tôi đầy thăng trầm và tôi đã thử nhiều nghề. Tôi thường hỏi bản thân tôi là ai và con người ta sống là vì điều gì? Tại cửa tiệm, ngoài điện thoại di động và những thứ cần thiết khác, tôi còn có cả những cuốn sách về đề tài như thế.

Một ngày nọ, một phụ nữ đến sửa điện thoại di động. Sau khi xem bộ sưu tập sách của tôi, bà ấy nói: “Tôi có một quyển sách đề cập đến các nguyên lý cao tầng. Cậu có muốn xem không?” Bà ấy cho tôi xem cuốn sách tên là Chuyển Pháp Luân. Tôi vốn tiếp xúc với nhiều thứ siêu thường, trải nghiệm cũng nhiều, cho nên đã không mấy bận tâm. Ngoài ra, khi ấy tôi thường hay qua lại tới lui với tín đồ của những Tôn Giáo khác. Thật tình cờ là cùng lúc tôi có tiếp xúc với cả học viên Pháp Luân Đại Pháp và người thuộc một nhóm Tôn Giáo. Tôi sẽ gặp người đó vào một ngày nào đó và các học viên Pháp Luân Đại Pháp vào ngày hôm sau. Giờ làm việc của tôi kín mít, và kết quả là tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân rất chậm.

Được người phụ nữ từ Ulsan khích lệ, tôi mới bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân một cách nghiêm túc. Càng đọc, tôi càng tự hỏi làm thế nào tác giả có thể viết về những nguyên lý cao tầng và rõ ràng như vậy. Tôi cảm thấy mình hiểu những gì mà Sư phụ đang nói đến trong cuốn Chuyển Pháp Luân vì tôi quan tâm đến tâm linh. Tôi đọc từng chữ rất cẩn thận, và sau khi đọc hết cuốn sách, tôi cảm thấy như thể mình đã tìm thấy câu trả lời nào đó cho cuộc đời mình. Người học viên đó cũng cho tôi mượn một vài cuốn sách khác trong tập hợp các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Vào một tối mùa Đông, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Sau khi đọc các bài giảng của Sư phụ trong 3 giờ đồng hồ, tôi hoàn toàn quên mất trời lạnh như thế nào. Tôi cảm thấy tất cả các tế bào trong cơ thể mình tràn đầy năng lượng. Đêm đó, tôi nhìn thấy một Pháp Luân màu trắng đang quay tròn trước khi tôi đi ngủ. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể tôi và cấp Pháp Luân cho tôi.

Sau năm tháng, tôi đắc Pháp và bắt đầu luyện công. Ngay khi tôi bắt đầu luyện bài công pháp thứ nhất, bàn tay và bàn chân tôi cảm thấy ấm áp. Khi tôi luyện bài công pháp thứ hai, tôi có thể cảm thấy một Pháp Luân đang xoay trong cơ thể mình và cũng cảm thấy một một luồng khí lạnh từ Pháp Luân đang quay bên ngoài cơ thể tôi. Khi tôi luyện bài công pháp thứ năm, bài Tĩnh Công Thiền Định, hai lòng bàn tay tôi cảm thấy nặng và nóng. Tôi có thể cảm thấy thứ gì đó nâng tay mình lên và giúp tôi giữ nguyên vị trí thích hợp. Trong khi luyện các bài công pháp vào mùa Đông, tôi không đeo găng tay, nhưng tay tôi vẫn cảm thấy rất ấm. Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là điều mà tôi đang tìm kiếm.

Càng tu luyện Đại Pháp, tôi càng nhận ra rằng nguyên lý của Đại Pháp là chân chính.Tôi quyết định chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nhận ra rằng nhiều quan niệm cũ của tôi là không đúng và rằng nhiều điều tôi đã gặp phải trong quá khứ là để tôi có thể đắc Pháp. Tôi biết ơn người học viên Pháp Luân Đại Pháp đó vì đã giới thiệu cho tôi Pháp Luân Đại Pháp, và tôi mãi mãi biết ơn Sư phụ đã cho tôi đắc Pháp.

Thể ngộ được “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”

Ban đầu, tôi chỉ có thể ngồi thiền trong 40 phút. Sau hai tháng, tôi đã có thể ngồi thiền trong một giờ. Thông thường năm phút cuối cùng là đau đớn nhất. Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã từng tập luyện. Kết quả là, các cơ của tôi rất căng và khi tôi ngồi thiền, tôi rất khó để nhấc chân lên. Tôi nghĩ đến việc sử dụng một sợi dây chun để cố định chân của mình và giữ chân khỏi rơi.

Bài năm phiên bản 30 phút bao gồm sáu phần âm nhạc, mỗi phần dài năm phút. Khi tôi nghĩ rằng âm nhạc đã kết thúc, tôi sẽ sẵn sàng bỏ chân xuống. Nhưng khi nghe thấy phần nhạc khác bắt đầu, tôi cảm thấy như trời sụp. Tôi nhớ những gì Sư phụ đã giảng:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân–Bài giảng thứ chín)

Tôi cảm thấy rằng câu này trong Pháp bao hàm rất nhiều nhiều và rằng là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, tôi có thể chịu đựng bất cứ điều gì. Tôi ngộ ra rằng tôi nên có sức chịu đựng vô hạn.

Sau hai tháng, tôi đã ngồi thiền được trong một giờ. Tuy nhiên, một trong hai chân của tôi bắt đầu nâng lên, và phải mất ba tháng để hạ nó xuống sát đất hơn. Lúc này, tôi nhận ra mình đang ngồi thiền bị sai chân ở trên. Tôi phải bắt đầu lại từ đầu. Sau khi điều chỉnh lại tư thế chân, cơn đau lại bắt đầu.

Tôi nhớ những gì Sư phụ giảng:

“Bởi vì khi chân họ đau, chúng tôi thấy vật chất màu đen đang [tấn] công xuống chân họ. Vật chất màu đen chính là nghiệp lực; chịu khổ có thể tiêu nghiệp, từ đó chuyển hoá thành đức.” (Chuyển Pháp Luân–Bài giảng thứ tư)

Tôi đi khập khiễng trong hai tháng. Bây giờ tôi có thể ngồi thiền trong một giờ và không còn đau đớn nữa. Tôi biết tôi có nhiều nghiệp lực. Tôi biết rằng Sư phụ và Đại Pháp đã cho tôi dũng khí để kiên trì.

Trải nghiệm uy lực của Đại Pháp

Một ngày nọ, trong khi lái xe tới điểm luyện công, tôi nhận ra một xe taxi tăng tốc vượt đèn đỏ và nó sắp đâm vào xe tôi. Khi tôi nhấn chân phanh, tôi cảm thấy một lực lớn kéo chiếc xe của mình lui lại. Chiếc xe taxi kia trượt đi 10 mét với tiếng rít lớn. Tôi lập tức biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi, và tôi vô cùng cảm động trước uy lực của Đại Pháp. Người lái xe taxi khoảng 60 tuổi, đang run lên vì sợ hãi. Cảnh tượng đó vẫn còn rõ nét trong tâm trí tôi.

Tôi đã không làm tốt trong một khoảng thời gian tu luyện của mình, vì vậy tôi đã gặp phải một khổ nạn lớn hơn. Một ngày nọ, trong khi đợi đèn giao thông, tôi nhìn thấy một chiếc SUV đang lao thẳng về phía tôi. Nó đâm vào xe của tôi và sau đó đâm vào chiếc xe thứ ba. Cảnh sát buộc tội tài xế lái xe trong tình trạng có cồn. Nắp xe của tôi bị hư hại nghiêm trọng và cổ tôi bị sái, nhưng tôi cảm thấy ổn.

Công ty bảo hiểm của người lái xe đã liên lạc với tôi và muốn giải quyết vụ việc một cách lặng lẽ. Tôi chỉ yêu cầu họ bồi thường thiệt hại cho chiếc xe của tôi nhưng không yêu cầu bồi thường thương tích cá nhân. Nếu tôi là một người bình thường, tôi đã phải nhập viện và đòi tiền. Khi tôi hướng nội để xem tại sao việc này xảy ra, tôi nhận ra rằng tôi đang nói chuyện với một nữ đồng nghiệp theo cách mà các học viên không nên làm. Sư phụ đã khai ngộ cho tôi và tận dụng tai nạn xe hơi này để tiêu nghiệp cho tôi. Nếu tôi không đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã có thêm nghiệp lực. Một lần nữa, tôi biết ơn Sư phụ.

Tu luyện trong khi được đào tạo thành phóng viên

Sau một vài tháng, một học viên khác khuyến khích tôi tập huấn trở thành phóng viên làm việc cho truyền thông. Tôi lịch sự từ chối vì tôi không có kinh nghiệm. Nhưng sau khi tôi biết rằng hạng mục này có thể cứu chúng sinh, tôi đã thay đổi quyết định. Tôi đã quen với điện thoại di động nhưng chưa bao giờ sử dụng máy tính. Chúng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ được giao trong một khoảng thời gian nhất định. Bởi vì kỹ năng viết và đánh máy của tôi đều kém tôi thường thức khuya để viết bài. Đã có lúc tôi muốn từ bỏ vì tôi nghĩ hạng mục này không dành cho tôi.

Tôi nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân và nhận ra mình còn nhiều thiếu sót. Tôi ngộ ra rằng đây là cơ hội để đề cao và nâng cao tâm tính. Tôi cần loại bỏ quan niệm hậu thiên của mình và tu luyện bản thân.

Công việc ở cửa hàng rất bận rộn, và tôi thường tan làm lúc nửa đêm. Vì thế mà tôi có ít thời gian hơn để viết bài. Tôi hướng nội và nhận ra rằng Sư phụ đã an bài con đường này để tôi cứu độ chúng sinh. Tôi quyết định kiên trì, và cuối cùng tôi đã nhận được chứng chỉ hoàn thành khóa học phóng viên truyền thông.

Mặc dù khóa đào tạo chỉ diễn ra trong sáu tháng, tôi cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm. Nhìn lại, nó là một cơ hội tu luyện rất tốt đối với tôi. Tôi đã rất hạnh phúc. Tôi trân quý khoảng thời gian ngắn ngủi mà tôi có để học Pháp. Đó là một kinh nghiệm tu luyện rất quý giá.

Cặp vợ chồng nhận được phúc báo từ Đại Pháp

Bây giờ tôi đã vận hành cửa hàng ở Ulsan được 6 năm và có lượng khách hàng ổn định. Tôi nhận ra rằng đây là nơi để mình giảng chân tướng. Tôi đặt một số cuốn sách nhỏ về Đại Pháp trên quầy.

Một ngày nọ, một khách hàng tới cửa hàng của tôi và tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy. Người đàn ông đó nói rằng anh ấy đã từng sống trên núi trong một thời gian dài và vợ anh ấy là một đầu bếp cho một tu viện. Anh ấy nói rằng cô ấy có thể nghe thấy mọi thứ ở không gian khác. Cô ấy nói rằng bằng cách lắng nghe tiếng mõ của một nhà sư (mõ là một nhạc cụ bằng gỗ mà các nhà sư sử dụng trong các nghi lễ), cô ấy có thể biết liệu nhà sư đó có thực tu hay không. Cô ấy nói rằng ngày nay nhiều nhà sư xin tiền khi họ làm lễ, tiếng mõ của họ nghe rất buồn tẻ. Người đàn ông đó đã quay lại và khi anh ấy nhìn thấy tôi bình tĩnh nói chuyện với một khách hàng kiêu ngạo khác như thế nào, anh ấy đã quyết định về nhà và nói với vợ về Pháp Luân Đại Pháp.

Cặp vợ chồng này sống ở Gyeongju, và sau khi biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, họ bắt đầu đến cửa hàng của tôi. Họ nói: “Chúng tôi đã nhìn thấy các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Haeundae và không hiểu đó là gì. Sau khi chúng tôi nói chuyện, họ nhận ra rằng họ đã hiểu lầm các học viên. Tôi nhận ra rằng để chứng thực Pháp, chúng ta cần tu luyện bản thân từ nội tâm. Chỉ khi tuân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, những người xung quanh chúng ta mới có thể tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Hai vợ chồng họ đã lấy một bông sen bằng giấy và treo vào ba lô của họ. Sau đó, họ nói với tôi rằng mọi người thường hỏi họ rằng hoa sen đó dùng để làm gì và họ sẽ nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ, người chồng nhập viện. Tôi đã gửi cho anh ấy nhiều bài báo nói về cách mọi người cảm thấy tốt hơn sau khi chân thành nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi cũng gửi cho anh ấy bản nhạc Phổ Độ và Tế Thế. Anh ấy bắt đầu đọc các sách Đại Pháp và niệm chín chữ chân ngôn. Anh ấy nói rằng anh ấy thích nghe âm thanh của mõ trong âm nhạc và nó nghe rất rõ ràng.

Sau khi cơn bão Maysak đi qua Gyeongju, hai vợ chồng họ đã đến cửa hàng của tôi. Họ nói rằng khi bão quét qua đã cuốn đi nhiều đồ đạc của họ. Chỉ có các sách Đại Pháp và hoa sen của họ là không bị suy chuyển. Họ vô cùng ngạc nhiên và càng quan tâm hơn đến Đại Pháp. Họ quyết định học các bài công pháp, và người vợ lập tức cảm thấy năng lượng trong tay mình. Khi cơn bão thứ hai ập đến, họ nói rằng bằng cách chân thành niệm chín chữ chân ngôn, họ vẫn an toàn và nguồn điện của họ chỉ bị cúp trong chốc lát. Cả hai vợ chồng cảm ơn tôi, nhưng tôi nói với họ rằng Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) là người đã cứu họ và họ nên cảm ơn Ngài. Họ đã bắt đầu học Pháp và luyện công một cách nghiêm túc.

Giảng chân tướng tại vườn quốc gia

Năm nay, khu vườn “Taehwa Bamboo Grove” của Ulsan được đề cử là Vườn quốc gia Taehwagang của Hàn Quốc. Tự nhiên có nhiều du khách tới thăm, và tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cơ hội này để chúng tôi cứu nhiều chúng sinh hơn. Tôi thường tham gia giảng chân tướng vào cuối tuần.

Khi virus Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTSQ) bắt đầu lây lan, nhiều người bắt đầu quan tâm đến việc tập luyện khí công. Họ có thể không quen thuộc với Pháp Luân Đại Pháp, nhưng họ biết ĐCSTQ tà ác như thế nào. Họ dần dần nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Chúng ta không được bỏ lại bất kỳ ai.

Sư phụ đã giảng:

“Các đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ này mà thực thi được tốt hay không tốt, [khi] sự kiện này qua đi rồi, thì không có cơ hội quay đầu lại, là vì tà ác kia đã không còn tồn tại nữa, tà ác kia dần dần bị tiêu huỷ đến không còn năng lực rồi, muốn lại khảo nghiệm chư vị, khiến chư vị đi lại một lần nữa thì không có cơ hội đâu; bản thân mình thực thi thế nào, có thể sẽ chính là như thế đó. May mà sự việc này vẫn chưa kết thúc. Làm đệ tử Đại Pháp, vô luận trong hoàn cảnh nào, chư vị đều nên phải thực thi cho tốt, thực thi tốt hơn nữa, hãy nhanh chóng vứt bỏ những gì thiếu sót, những gì không nên có đi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Tôi luôn ghi nhớ trong tâm những lời dạy của Sư phụ. Sẽ không có một cơ hội thứ hai. Chúng ta phải cứu nhiều chúng sinh hơn nữa trong đoạn thời gian này. Chúng ta cần nghiêm túc học Pháp và phát chính niệm để có thể làm ba việc tốt hơn.

Tôi bắt đầu tự hỏi bản thân liệu tôi có luôn hướng nội khi gặp khó khăn, hay liệu tôi có luôn giữ tâm oán hận và xem xét mọi thứ từ góc độ của một người thường. Trong khi đào tạo trong truyền thông, tôi chưa một lần cảm thấy mệt mỏi mặc dù nhiều đêm không ngủ. Hai mùa Đông trước, ngay sau khi tôi đắc Pháp, tôi sẽ phát chính niệm trong một giờ trước khi học Pháp một giờ nữa. Sau khi ngủ một hoặc hai tiếng, tôi sẽ đến điểm luyện công buổi sáng. Tôi chưa bao giờ ngủ gật trong khi luyện công, cũng không bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ đã chỉ dẫn. Tôi cảm thấy mình vẫn còn thiếu sót và cần hướng nội thường xuyên hơn.

Gần đây tôi đã tham gia một hạng mục phát thanh và email để giảng chân tướng cho người Trung Quốc. Tôi muốn giảng chân tướng cho những người Trung Quốc ở Hàn Quốc và tôi đã tìm ra một cách kỳ diệu để liên lạc với họ. Chỉ cần chúng ta dụng tâm làm các việc, Sư phụ sẽ giúp chúng ta.

Vũ trụ đang trùng tổ, và chúng ta có sứ mệnh lịch sử là cứu người. Chúng ta nên nhớ rằng bất kỳ vấn đề hay khó khăn nào chúng ta gặp phải đều là cơ hội để tu luyện bản thân.

Tôi đã coi việc chia sẻ kinh nghiệm tu luyện này như một tấm gương phản ánh tu luyện của bản thân trong hai năm rưỡi qua. Tôi cần làm tốt ba việc, cố gắng làm tốt hơn nữa với tư cách là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, và tinh tấn hơn nữa.

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội trực tuyến Hàn Quốc năm 2020)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/7/413467.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/18/187876.html

Đăng ngày 03-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share