Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Singapore

[MINH HUỆ 28-12-2019]

Con kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi rất may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2009. Trước khi đắc Pháp, sức khoẻ của tôi rất yếu, tôi bị chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, dạ dày cũng có vấn đề, mỗi khi ăn cơm hay ăn thịt mà gặp phải thức ăn khó tiêu thì bị ứ tắc lại trong khoang dạ dày không tiêu hóa được. Ngoài ra việc mang thai của tôi cũng không suôn sẻ, tôi thường đến khám ở bệnh viện Trung Y và uống khá nhiều thuốc Đông Y.

Còn nhớ khi mới đắc Pháp, khi ấy tôi đang ở nhà của người thân, vì buổi tối hay bị mất ngủ nên người thân cũng là đồng tu nói với tôi rằng: “Nếu không ngủ được thì đọc sách nhé.” Tôi cũng thấy rất có lý. Một đêm nọ, khi tôi không ngủ được, tôi thuận tay lấy mấy trang giấy ở trên bàn cạnh giường lên đọc, thật kỳ lạ là, sau khi tôi đọc xong thì ngủ rất nhanh và rất ngon giấc. Sau này tôi mới biết đó là kinh văn mới của Sư phụ.

Khi tôi đắc Pháp rồi, rất nhanh sau đó, trong khoảng ba tháng thì tôi có thai, ngoài ra bệnh dạ dày của tôi cũng khỏi hẳn, trong quá trình mang thai đều ăn uống rất ngon miệng, thậm chí thức ăn khó tiêu hoá như gạo nếp mà tôi cũng có thể ăn. Tôi cảm thấy thể lực của mình đã hồi phục như thời hai mấy tuổi, có lúc thức khuya nhưng đến hôm sau chỉ cần ngủ một lát là cơ thể sẽ hồi phục ngay, thỉnh thoảng cảm thấy cơ thể khó chịu thì chỉ cần luyện công và học Pháp là khỏe lại nhanh thôi. Tuy nhiên trước khi tôi đắc Pháp, hễ mệt hoặc thức khuya thì dù tôi có nghỉ ngơi như thế nào đi nữa, cũng cảm thấy không hồi phục được, luôn cảm thấy cơ thể không thoải mái.

Sau khi con trai tôi chào đời, tôi thường mở băng thu âm giảng Pháp của Sư phụ cho bé nghe, đôi khi cũng mở cả nhạc “Phổ Độ” và “Tế Thế”, cậu bé rất hiếm khi mắc bệnh, thỉnh thoảng phát sốt thì cũng rất nhanh khỏi. Mỗi Chủ Nhật, tôi thường đưa bé đến lớp Minh Huệ để học Pháp và luyện công cùng các tiểu đệ tử khác.

Khi con còn rất nhỏ, một lần nọ, lúc tôi đang bế bé trong phòng khách và trong tâm thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, thì bỗng nhiên cậu bé song thủ hợp thập trước ngực, điều này khiến tôi hết sức ngạc nhiên, sao cậu bé có thể biết được tôi đang nghĩ gì nhỉ?

Năm nay con trai tôi chín tuổi. Vào năm ngoái, có một hôm cậu bé nói với tôi rằng: “Mẹ ơi, sinh nhật của mẹ sắp đến rồi!”

Tôi nói: “Vậy con trai muốn tặng mẹ món quà gì?”

Tôi biết là cậu bé rất quý con heo đất nên đã đùa rằng: “Sao con không dùng tiền trong heo đất để mua tặng mẹ một món quà nhỉ.” Cậu bé khá căng thẳng và trả lời “Không ạ!”

Vào thời điểm đó, thời báo Epoch Times có tổ chức một buổi hội thảo giáo dục tại địa phương và đã mời một vị đồng tu là chuyên gia trong ngành giáo dục đến tham dự.

Thật may mắn là khi vị đồng tu này gặp con trai tôi, cô ấy bảo cậu về nhà lắng nghe âm nhạc Đại Pháp là bài “Phổ Độ” trong vòng năm phút, sau đó vẽ lại những cảnh tượng mà cậu nhìn thấy rồi đưa cho cô xem. Con trai tôi rất quý vị đồng tu ấy, nên đã nghiêm túc làm bài tập này. Ngày hôm sau, tôi mở bài “Phổ Độ” và cậu bé lắng nghe rất chăm chú, chưa đầy một phút thì cậu đã dùng ngón tay ra hiệu cho tôi tắt nhạc. Rồi cậu bắt đầu vẽ một cách rất nghiêm túc trịnh trọng, rất cẩn thận và chuyên chú. Sau khi vẽ xong, tôi nhìn một cái và rất đỗi ngạc nhiên, mặc dù cậu bé không có kỹ năng vẽ là mấy, nhưng đã vẽ ra một bức tranh về cuộc chiến chính tà khá rõ ràng! Rồi tôi bảo cậu bé viết ngày lên bức tranh, thật trùng hợp là hôm đó vừa đúng ngay ngày sinh nhật của tôi. Tôi nghĩ có thể đây là phía mặt minh bạch của trẻ con, muốn tặng mẹ một món quà sinh nhật tuyệt vời nhất!

Mặc dù con trai tôi đã tiếp xúc với Đại Pháp từ khi còn rất nhỏ, nhưng cậu bé không thích học Pháp luyện công, vì cậu cảm thấy đó là việc rất nhàm chán, thậm chí còn không tin vào Đại Pháp. Cậu bé cũng thường nói với tôi rằng hầu hết các bạn cùng lớp đều tin vào Thiên Chúa giáo, vì sao Thần mà cậu tin lại khác với Thần mà các bạn ấy tin! Các bạn học nói với cậu rằng chỉ cần tin Chúa là có thể lên thiên đàng, vậy vì sao chúng ta phải học Pháp, phải luyện công để làm gì?

Con trai tôi luôn sùng bái những anh hùng, siêu nhân, cậu bé hy vọng lớn lên sẽ trở thành một chú cảnh sát để bắt những kẻ xấu! Cậu bé hỏi tôi: “Tại sao cảnh sát Trung Quốc lại đánh đập các đồng tu?”

Tôi nói: “Cảnh sát cũng có cảnh sát tốt và cảnh sát xấu. Cảnh sát tốt bắt người xấu, còn cảnh sát xấu bắt người tốt!”

Trong kỳ nghỉ hè vào tháng sáu năm nay, tôi đã đưa con trai đến tham gia lớp học Pháp chín ngày được tổ chức tại địa phương. Mặc dù cậu không thể ngồi yên, nhưng Pháp mà Sư phụ giảng thì vẫn nghe hết, và kiên trì tham gia hết chín buổi học. Từ bé, con trai tôi đã rất hiếu động, cậu rất khó tĩnh lại hay ngồi yên ngoan ngoãn. Lúc lên tiểu học, càng thấy rõ là khả năng tập trung học hành của cậu rất ngắn, không thể chuyên tâm chú ý được. Một hôm cậu ngồi đả tọa trong lớp học chín ngày, vì cậu ngồi giữa những người lớn nên cũng cố gắng học và luyện theo mọi người.

Khi về nhà, cậu nói với tôi rằng: “Mẹ ơi, lúc nãy con ngồi đả toạ thì cảm thấy một lúc đầu của con ở bên này (cậu chỉ về phía trước bên trái của cơ thể mình), và một lúc đầu của con lại ở bên kia (cậu bé chỉ về phía trước bên phải của cơ thể mình).” Tôi nghĩ đây có thể là lý do tại sao sự tập trung của con trai rất ngắn!

Sau lớp học chín ngày, tôi quyết định dẫn cậu bé đến điểm luyện công để luyện công cùng các đồng tu khác. Khi luyện động công, cậu bé rất nghiêm túc, nhưng khi ngồi đả toạ thì không tài nào ngồi yên được, cứ ngó Đông ngó Tây. Sau khi kết thúc, cậu bé nói với tôi rằng khi nãy ngồi đả toạ, cậu thấy có một ngón tay từ trên bầu trời chỉ vào mình, cậu nói rằng ngón tay đó rất to, to như cơ thể của một người. Chúng tôi hỏi cậu rằng: “Vậy con cảm thấy điều này có ý nghĩa gì?“

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một lòng một dạ!” Cậu biết rằng Sư phụ đang điểm hoá cho mình.

Một lần khác trong lớp Minh Huệ, các tiểu đệ tử cùng ngồi đả toạ với nhau, lúc đả tọa xong, cậu nói với tôi rằng khi vừa ngồi đả toạ thì nghe thấy có người gọi tên mình và nói rằng: “Tu luyện tốt nhé!” Cậu suy nghĩ một hồi và khẳng định chắc chắn rằng: “Đó là giọng nói của Sư phụ!”

Điều này khiến cậu rất phấn khởi, rất xúc động, cậu về nhà cởi giày ra, liền bước vào phòng và mở nhạc luyện công, rồi ngồi đả tọa trên sàn trong phòng khách một cách rất nghiêm túc, cậu ngồi yên bất động. Từ trước đến nay con trai chưa bao giờ có biểu hiện như thế, đây là lần đầu tiên, bất ngờ hơn nữa là cậu có thể ngồi hơn nửa giờ đồng hồ. Bình thường cậu không bao giờ ngồi yên, ngay cả vài phút cũng không thể yên được. Nhìn một đứa trẻ bình thường rất hiếu động, đến một phút cũng không yên được, vậy mà giờ đây có thể ngồi đả toạ một cách an tĩnh như vậy, khi ngồi cũng rất có tư thế, vợ chồng tôi thực sự rất vui. Sau khi xuất định, cậu bé nói rằng lúc đả toạ cảm thấy có một dòng năng lượng từ sau đầu áp xuống dưới.

Khi cậu bé học Pháp thường không tập trung, nên tôi cũng nói với cậu rằng học Pháp mà không tập trung là bất kính với Sư phụ. Cậu nghe xong thì rất lo lắng, lập tức nghiêm túc trở lại, và ngay trong khoảnh khắc ấy, cậu nói đã nhìn thấy ba chữ biến thành một con mắt.

Một hôm, gia đình ba người chúng tôi đi nghỉ mát, chúng tôi trò chuyện với nhau trên đường đi, tôi nói với cậu rằng một số tiểu đệ tử mà cậu quen biết đã khai thiên mục và nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ. Cậu nghe xong cảm thấy rất ngưỡng mộ, cứ băn khoăn sao mình vẫn chưa nhìn thấy nhỉ, cảm thấy thật là buồn!

Vào sáng sớm hôm sau, khi cả nhà chúng tôi đang đứng bên một dòng sông, thì có một ánh sáng màu vàng phản chiếu trên mặt nước. Cậu bé nói với chúng tôi rằng màu sắc của tia sáng mà cậu nhìn thấy khác với màu sắc mà chúng tôi nhìn thấy. Cậu nhìn thấy màu tím và màu xanh lam cùng phản chiếu, tia sáng đó thẳng đứng và liên tục xoay chuyển. Sau đó cậu nói con chim ở trên mặt đất là màu xanh, trong khi chúng tôi thấy rõ ràng là màu nâu, cậu còn nói đôi giày mình đang mang cũng là màu xanh, nhưng lúc ấy quả thật nó là màu đen.

Chúng tôi trở về khách sạn, khi tôi ngồi trên giường chuẩn bị phát chính niệm, tôi nói với cậu bé rằng: “Con học theo mẹ phát chính niệm nhé!”

Cậu bé đã học theo tôi, nhưng khi gần sát giờ phát chính niệm thì cậu lại nằm xuống, tôi thuyết phục cậu ngồi dậy phát chính niệm nhưng cậu không chịu. Ngay giây phút này, cậu đột nhiên thốt lên: “Mẹ ơi, con nhìn thấy Sư phụ rồi!” Cậu nói Sư phụ mặc áo cà sa, áo cà sa đó rất sáng rất sáng, và Sư phụ để hở một bên vai.

Đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy được Pháp thân của Sư phụ nên rất vui mừng, rất cảm động. Tôi nói rằng Sư phụ muốn con dậy phát chính niệm và thế là cậu đã ngồi dậy bắt đầu phát chính niệm. Tôi cũng bảo rằng chỉ cần con nghiêm túc phát chính niệm thì Sư phụ sẽ khích lệ con. Thế là cậu nói Sư phụ đã khích lệ con rồi. Tôi hỏi khích lệ thế nào thì cậu nói rằng đã nhìn thấy rất nhiều quyển sách màu vàng bay qua bay lại!

Trong lúc chúng tôi ăn cơm, cậu bé khá kén chọn, khi ấy trên đĩa có một món mà cậu không thích ăn. Vậy nên tôi bèn kể cho cậu câu chuyện về bốn thùng thức ăn ôi thiu, nghe xong thì cậu cũng chịu ăn món đó. Lúc này cậu bỗng nói rằng cảm thấy ở phía sau đầu của mình đang chuyển động.

Khi về nhà, cậu luôn nói rằng muốn căn phòng của mình được bày trí như phòng khách sạn! Một lần, khi đang ở trong phòng khách thì cậu chợt nói: “Mẹ ơi, con nhìn thấy thiên đường rồi!“

Tôi hỏi thiên đường trông ra sao, cậu nói: “Rất sáng! Rất sáng!”

Tôi lại hỏi nơi đó có những gì, cậu nói: “Có một ngôi đền!”

Vì vậy tôi lên mạng tìm hình ảnh của một số ngôi đền cho cậu xem, nhưng cậu bé lắc đầu nói không đúng. Tôi bỗng nghĩ đến Shen Yun, bèn tìm một bức ảnh có cảnh thiên đường với nhiều cung điện trong biểu diễn Shen Yun. Cậu bé xem và thốt lên: “Đúng rồi! Đúng là như thế rồi!” Về sau cậu nói với tôi rằng mình không còn chấp trước vào căn phòng trong khách sạn đó nữa.

Sau đó cậu thường nhìn thấy những cảnh tượng mỹ diệu ở các không gian khác, cũng thường nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ. Đôi khi đang học Pháp, cậu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ đang đứng cạnh giá sách, có lúc thì thấy hình ảnh Pháp tượng của Sư phụ bay ra từ cổng trời.

Lần nọ khi đang ngồi trong xe, cậu chỉ vào một điểm rất nhỏ phía trước và nói rằng trông thấy thiên nữ rải hoa, có lúc khi ngồi đả toạ thì thấy thiên nữ đưa cậu bay lên thiên thượng để ngắm cảnh tượng trên đó, có lúc còn được nghe thiên nữ hát. Khi luyện động công cậu bé cũng thường nhìn thấy quyển sách màu vàng bay đến rồi từ từ hạ xuống trên mặt bàn. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy chữ trong quyển “Chuyển Pháp Luân” phát sáng lấp lánh. Cậu bé rất thích xem ảnh của Sư phụ, mỗi lần xem đều cảm thấy Sư phụ rất gần gũi, như là đang mỉm cười với cậu vậy. Cậu luôn hỏi tôi rằng Sư phụ có thể đến nhà chúng ta và ở lại vài ngày không. Trong khoảng thời gian đó cậu bé vô cùng hạnh phúc!

Một lần, hai mẹ con cùng nhau đi bộ, cậu vừa đi vừa hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, tôi đã dùng Pháp mà mình học được cũng như nhận thức của tôi về Pháp để giải thích cho cậu. Trên đường đi, cậu bé đổ mồ hôi rất nhiều nên chúng tôi dừng lại, tôi dùng khăn giấy ướt giúp cậu lau bớt mồ hôi trên mặt. Lúc cậu nhắm mắt để tôi giúp lau mồ hôi, cậu đã nói với tôi rằng: Mẹ ơi, con nhìn thấy một quyển sách màu vàng. Và tôi nói đó là Sư phụ đang khuyến khích con học Pháp nhiều hơn.

Một lần khác tôi dẫn cậu bé đến công viên luyện công. Trong khi luyện công, cậu luyện được một lúc thì chạy đi chơi, chơi một lúc thì quay lại luyện, lúc sau cậu nói rằng nhìn thấy một con rồng bay xuống!

Ngày hôm sau, khi cậu bé ở trong phòng khách, mới bật đài chuẩn bị nghe giảng Pháp thì cậu lập tức chạy vào bếp và nói với tôi: “Mẹ ơi, con rồng mà con nhìn thấy hôm qua đang ở ngoài nhà mình, có những hai con cơ đấy, chúng đang nói chuyện với nhau, ngoài ra còn có thiên thần, các vị Thần tiên và cả chiếc thuyền Pháp nữa.”

Trong khoảng thời gian đó, những lúc ở nhà vào buổi tối, tôi thường mở băng thu âm giảng Pháp của Sư phụ, vào hai ngày đầu liên tiếp, cậu bé đã nhìn thấy các vị Thần tiên đến nhà chúng tôi nghe Pháp, có hai vị ngồi trên mặt đất, còn một vị khác thì bay lơ lửng trên không. Cậu bé cũng hay nhìn thấy trong phòng của cậu có một chiếc thang, đôi khi cậu bé đang chơi ở phòng khách thì chạy đến nói với tôi: “Mẹ ơi, con vào phòng xem chiếc thang có còn không nhé.”

Thế là cậu chạy vào phòng rồi thốt lên: “Mẹ ơi, chiếc thang vẫn còn ở đó, mẹ xem đây này!”

Cậu bé biết rằng Trung Cộng không tốt, nhưng ông nội của cậu thường xem tin tức trên đài CCTV, nên cậu luôn nói với tôi rằng: “Phải làm gì bây giờ! Phải làm gì bây giờ!”

Cậu bé rất lo lắng, vài lần sau khi tan học, tôi cho phép cậu trực tiếp đến nhà ông nội. Khi tôi đến đón cậu, thì từ ngoài nhà đã nghe thấy âm thanh của “Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản”. Hoá ra cậu đến nhà ông nội rồi vội mở video “Cửu bình” cho ông xem. Tôi chưa bao giờ bảo con trai làm điều này, có thể đây là phía mặt minh bạch của cậu bé mong ông nội được cứu.

Có một lần tôi thuyết phục cậu phát chính niệm cùng tôi, cậu tỏ ra không vui lắm, nên tôi bảo rằng: Khi con phát chính niệm, những sinh mệnh tà ác sẽ bị tiêu hủy. Nghe vậy cậu miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng chưa đầy một phút thì cậu đột nhiên nói rằng: Mẹ ơi, con nhìn thấy một con rồng nhỏ màu đỏ trên quạt, con vừa phát chính niệm thì nó bị giải thể rồi.

Một lần khác, cậu bé ở trên giường dùng chăn bông trùm kín đầu rồi đi ra nói với tôi rằng: “Mẹ ơi, con nhìn thấy con rồng đỏ!”

Tôi nói: “Sao con không tiêu hủy nó đi?”

Cậu bé thở dài một tiếng, trùm chăn lên đầu rồi quay lại giường, lúc sau cậu đi ra và nói rằng: “Con đã tiêu diệt nó rồi.”

Kể từ khi tham gia lớp chín ngày, cậu bé đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng mỹ diệu ở những không gian khác, mặc dù khi hòa nhập vào xã hội người thường thì cậu bé không nhìn thấy những cảnh tượng đó nữa và mọi thứ trở nên mờ nhạt. Nhưng đối với cậu bé mà nói, thì đây là một bước đột phá rất lớn giúp cậu tin rằng Đại Pháp là thật, rằng Sư phụ đang chăm sóc cậu, rằng thiên đường có thật và địa ngục cũng có thật.

Do giới hạn tầng thứ, nếu có chỗ nào không đúng, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Cảm tạ ân Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ trình bày tại Pháp hội Singapore 2019)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/28/小弟子参加九天班后看到另外空间的景象-397585.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/8/182079.html

Đăng ngày 08-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share