Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản
[MINH HUỆ 09-05-2020] Vào ngày 16 tháng 6 năm 2004, tôi đã may mắn đắc được Đại Pháp ở huyện Kumamoto, Nhật Bản.
Trước khi đắc Pháp, suốt cả năm tôi chỉ ở nhà làm công việc may đồng phục trường học, lúc đó mỗi khi phải giao tiếp hay phải phát biểu trước mặt nhiều người, tôi đều cảm thấy sợ, sẽ căng thẳng đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, có lúc còn gần như ngất xỉu.
Khi còn nhỏ, tôi từng bị ngã từ trên cao xuống đất và suýt chết. Mặc dù sống sót nhưng tôi thường xuyên bị đau đầu dữ dội và không ngừng phải uống thuốc giảm đau mới có thể ức chế cơn đau đầu. Ngoài ra, mỗi lần ăn xong, tôi cũng bị đau bụng, vì vậy hằng ngày tôi đều phải dùng thuốc để giảm bớt cơn đau bụng.
Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi nghe nói những người tu luyện Đại Pháp ở Trung Quốc bị bức hại, cảm thấy vô cùng kinh hoàng. Khoảng 6 tháng sau, tôi nghe nói các học viên địa phương tổ chức các hoạt động kêu gọi chấm dứt cuộc bức hại ở Trung Quốc, nghe được sự thật bức hại tàn khốc, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, nghĩ rằng “phải mau chóng đi cứu trợ các đồng tu mới được”, tôi đã tham gia các hoạt đồng, hạng mục phản bức hại cùng các đồng tu.
Khi tham gia các hoạt động giảng chân tướng, bất luận là cùng đồng tu phát tài liệu, hay là đứng trước lãnh sự quán, cho dù toàn thân đang run rẩy, tôi vẫn cầm micro lên để đọc tuyên bố của chúng tôi kêu gọi chấm dứt bức hại.
Tôi đã tham gia vào các cuộc diễu hành kỷ niệm Cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4, ngày 20 tháng 7 cuộc bức hại bắt đầu, và tham gia thắp nến tưởng niệm vào dịp năm mới để tưởng niệm các học viên đã qua đời vì bị bức hại và phát chính niệm cùng các học viên khác. Tôi biết rằng mình phải nói với mọi người rằng Đại Pháp đang bị bức hại. Nếu tôi đến thế giới này với sứ mệnh cứu độ chúng sinh, tôi nên từ bỏ cảm xúc cá nhân và đặt việc giảng rõ chân tướng lên hàng đầu.
Tham gia quảng bá Shen Yun
Vài năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện, chúng tôi bắt đầu quảng bá Shen Yun. Tôi không giỏi giao tiếp, nhưng kỹ năng giao tiếp là chìa khóa để thực hiện công việc này, vì vậy tôi rất căng thẳng. Nhưng mọi người vẫn giao cho tôi nhiệm vụ gọi điện cho các nghệ sĩ, nhạc sĩ và các nhóm ba lê. Khi tôi không đủ dũng cảm để thực hiện các cuộc gọi, một học viên hỏi: “Chẳng phải chị là một đệ tử Đại Pháp sao?”
Ngay lập tức, tôi cảm thấy không vui với những gì cô ấy nói, tôi tự nhủ: “Tại sao cô không tự làm đi?” Mặc dù vậy, tôi vẫn thực hiện cuộc gọi đầu tiên. Với toàn thân run rẩy, tôi nói: “Tôi rất xin lỗi, tôi không có kinh nghiệm gọi điện thoại như thế này.” Sau đó tôi nhanh chóng liệt kê một vài điểm chính mà tôi muốn truyền đạt trước khi gác máy.
Ngày hôm sau, tôi cố gắng bình tĩnh và thực hiện vài chục cuộc gọi, bao gồm tất cả những người mà tôi phải liên lạc. Ngày hôm sau, tôi bắt đầu nôn ra máu. Tôi lo lắng và băn khoăn không biết tại sao: “Chuyện gì thế này? Mình có bị ung thư dạ dày không?” Nhưng tôi đã chính lại suy nghĩ của mình ngay lập tức: “Điều này không liên quan gì đến ung thư dạ dày, đây là tịnh hóa thân thể.”
Đối diện với khó nạn
Trong Thế vận hội Bắc Kinh 2008, từ tháng 3 đến tháng 8, tôi đã đến một trung tâm mua sắm và giúp thu thập chữ ký cho bản kiến nghị kêu gọi chấm dứt cuộc đàn áp. Bởi vì tôi quá tập trung vào việc thu thập chữ ký nên bị kẻ trộm lấy mất ví. Trong ví có 50.000 yên, tôi đã rất lo lắng.
Tôi nghe thấy tên tôi được gọi trên loa phát thanh và họ bảo tôi hãy đi đến bàn thông tin. Ví của tôi ở đó! Tiền đã biến mất, nhưng thẻ ngân hàng của tôi và các vật dụng cá nhân khác vẫn còn bên trong.
Ngày hôm sau, tôi lại thổ ra máu. Sư phụ giảng:
“Bất thất giả bất đắc”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã thổ ra máu thêm hai lần nữa. Nhưng kể từ đó, tôi không còn đau bụng hay đau đầu nữa. Mặc dù tôi đã mất một số tiền, tôi đã không còn triệu chứng bệnh.
Môi trường tu luyện mới ở Tokyo
Vài năm sau (cách đây 10 năm), tôi chuyển tới Tokyo. Tôi biết mình đã thay đổi rất nhiều từ khi tu luyện Đại Pháp, và mặc dù tôi đã 67 tuổi, tôi muốn tìm một công việc. Tôi đã tìm được và quay trở lại làm việc.
Thật khó để có được một công việc với tuổi tác của tôi, và tôi đã bị từ chối nhiều lần. Nhưng khi tôi bắt đầu cảm thấy thất vọng, một công ty đã thuê tôi và tôi bắt đầu làm việc luôn vào ngày hôm sau.
Tôi phải thức dậy lúc 4 giờ sáng để luyện các bài động công trong một tiếng rưỡi và chuẩn bị đi làm. Công việc này không dễ dàng, nó khác với những gì tôi mong đợi.
Lúc đầu, tôi làm công việc múc cơm vào hộp cho các trường học. Mọi người nói rằng sau một thời gian, tôi sẽ không cần dùng cân nữa, mà sẽ có thể dựa theo kinh nghiệm để biết được lượng cơm cần thiết. Viễn cảnh đó – và ánh mắt mọi người nhìn tôi – đã khiến tôi lo lắng.
Ngày đầu tiên của tôi đã diễn ra không thuận lợi lắm, nhưng tôi vẫn đến nhóm học Pháp. Công việc khiến tôi mệt đến nỗi ngủ thiếp đi và bỏ lỡ lượt đọc Chuyển Pháp Luân và không thể lắng nghe chia sẻ của các học viên khác. Không chỉ vậy, tôi còn dựa vào một học viên khác mà ngủ. Khi tỉnh dậy, tôi nói với cô ấy: “Tôi rất xin lỗi, tôi đã ngủ như vậy.” Cô ấy trả lời: “Chị đã lâu không đi làm, không có gì lạ khi chị cảm thấy mệt. Chị cứ thoải mái“. Những lời của bà ấy khiến tôi cảm thấy được an ủi.
Mặc dù không thích đi làm, nhưng tôi tự nhủ: “Mình là một học viên Đại Pháp. Nếu mình nghỉ việc, đó không giống hành xử của một học viên. Mình phải tiếp tục.” Đã hơn bảy tháng trôi qua, và tôi vẫn làm việc ở đó.
Một hôm khi đi làm, đột nhiên bắp chân tôi bị đau đến mức không thể đi bộ được. Tôi đi vào tòa nhà và hỏi người phụ trách tôi nên làm gì. Anh ấy nói: “Lẽ ra chị chỉ cần gọi điện cho chúng tôi, chị sẽ không phải đi cả quãng đường đến đây” Khi tôi giải thích rằng cơn đau chỉ bắt đầu sau khi tôi đến đó, anh ấy nói: “Chị không thể làm việc trong tình trạng này, xin chị hãy về nhà và nghỉ ngơi.”
Một đồng nghiệp đề nghị tôi đến bệnh viện, và tôi đã nghe lời khuyên của cô ấy. Bác sĩ khám cho tôi nói, xương của chị có vẻ ổn, nhưng cơ bị căng. Chị không còn trẻ nữa. Cứ chịu đựng như vậy không ổn đâu.” Bác sĩ dán cao vào chỗ đau cho tôi.
Sau khi tôi về nhà, tôi xé các miếng dán và ném nó đi. Sau đó tôi bắt đầu sốt. Tôi nhận ra rằng điều này là để giúp tôi tiêu nghiệp của mình. Nó đau đến mức tôi đi lại khó khăn trong vài ngày. Nhưng một tuần sau, tôi đã ổn và trở lại làm việc.
Mặc dù đôi khi tôi có thể cảm nhận được rằng những suy nghĩ tôi chưa đủ chính niệm, nhưng những suy nghĩ đó vẫn xuất hiện. Ví dụ, nếu tôi bị khiển trách, tôi nghĩ rằng: “Tôi sẽ nghỉ việc. Tháng sau sẽ nghỉ việc.”
Sau đó tôi đọc được lời giảng Pháp của Sư phụ:
“Một số học viên đã từng nghe giảng trên lớp và căn cơ rất khá, vì công việc bận rộn nên không luyện nữa, đáng tiếc thay! Nếu là người thường bình thường, thì tôi khỏi nhiều lời thế này, tuỳ họ đi thôi, nhưng bộ phận những người này là có hy vọng. Đạo đức nhân loại đang hàng ngày trượt cả nghìn dặm trên dốc lớn, người thường đều đang bị sóng cuốn theo dòng, càng ly xa Đạo càng khó tu trở về. Thực ra tu luyện chính là tu cái tâm người ta, nhất là ở hoàn cảnh đơn vị công tác phức tạp, thì chính là cơ hội tốt đề cao tâm tính, hễ về hưu, thì đó chẳng phải mất đi một hoàn cảnh tốt nhất cho tu luyện sao?” (Về hưu rồi mới tu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
“Mà tu luyện không phải trò đùa con trẻ, so với bất kể việc gì nơi người thường thì đều nghiêm túc hơn, không thể nghĩ là đương nhiên được đâu, hễ đánh mất cơ hội, trong lục đạo ấy luân hồi đến bao giờ mới lại đắc thân người! Cơ duyên chỉ có một lần, mộng ảo chưa buông bỏ được kia một khi qua đi, mới hiểu ra đã đánh mất là điều gì.” (Về hưu rồi mới tu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Sau khi tôi đọc lại đoạn kinh văn này nhiều lần, tôi nhận ra rằng, khi tôi gặp khó khăn và đau đớn, suy nghĩ của tôi vẫn giống như một người thường. Sau đó tôi nghĩ, nơi làm việc của mình là một môi trường tu luyện tuyệt vời để tôi cải thiện tâm tính của mình, vì vậy tôi phải tiếp tục làm việc ở đó và tu nhẫn.
Sư phụ cũng bảo chúng ta học Pháp thường xuyên hơn. Miễn là tôi có Pháp chỉ đường, khi tôi ở trong tình trạng không tốt, tôi có thể điều chỉnh tư tưởng của mình. Tôi thường cảm thấy rằng khi tôi đã cố gắng suy nghĩ quá nhiều theo cách của người thường, cho dù tôi có dành bao nhiêu thời gian, tôi cũng không thể thoát khỏi trạng thái tinh thần đó. Nhưng qua việc học Pháp hàng ngày, những suy nghĩ tồi tệ của tôi biến mất và trạng thái tu luyện kém cỏi của tôi thay đổi ngay lập tức. Thật tuyệt vời!
Từ hôm đó, tôi đã cố gắng đạt được trạng thái mà bất luận ai nói gì, tôi cũng không để trong lòng, đều có thể bỏ qua. Tôi thường cảm nhận được mình đã trở nên mạnh mẽ đến mức nào và bản thân đã tiến bộ bao nhiêu. Tôi cảm thấy rất may mắn vì đã gặp được Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/9/404651.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/30/185693.html
Đăng ngày 22-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.