Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-04-2020]Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 1998. Khi tôi đang trực tiếp trải nghiệm sự tuyệt vời của môn tu luyện thì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại tàn bạo đối với môn tu luyện vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, nên một cách tự nhiên, tôi và nhiều học viên khác đều mong muốn đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp.

Giữa tháng 12 năm 1999, tôi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Tôi xin nghỉ làm vài ngày, đón cha mẹ chồng từ dưới quê lên và nhờ họ chăm sóc cho con trai chín tuổi của tôi, và để lại tờ giấy nhắn cho người chồng không tu luyện của tôi giải thích rằng tôi sẽ đi vắng trong vài ngày.

Tuy nhiên, một học viên đã nói cho gia đình tôi biết lý do tôi đến đó. Họ cố gắng ngăn cản tôi đi, và cha tôi đã tức giận tát vào mặt tôi.

Khi nhận thấy tôi vẫn kiên quyết đi, thì họ muốn chị dâu và em gái đi cùng tôi và bảo rằng đến đó thì phải có chứng minh thư, nhưng tôi thì lại không có.

Tôi cầu xin Sư phụ an bài cho mình.

Sau đó một điều bất ngờ đã xảy ra. Em gái tôi chỉ cho tôi đường đi nhanh nhất để đến Bắc Kinh và dặn tôi tốt hơn là đi buổi tối, nhưng không hề nói sẽ đi cùng tôi. Tôi biết Sư phụ đã an bài việc này và thành tâm cảm tạ Ngài.

Mặc dù không có tiền và chứng minh thư, nhưng trong tâm tôi vẫn kiên quyết phải đi. Tôi chuẩn bị bữa tối đơn giản cho gia đình, nghỉ ngơi một chút, rồi lặng lẽ rời khỏi nhà trong lúc mọi người đang say ngủ.

Đó là vào một buổi tối mùa đông và trời thì rất lạnh. Những cơn gió lạnh buốt thổi tạt vào mặt tôi. Hàng ngàn ngôi sao trên trời đang soi sáng dẫn đường cho tôi đi. Tôi có thể cảm nhận sự từ bi vĩ đại của Sư phụ và biết Ngài đang bảo hộ và chỉ dẫn tôi.

Tôi không lo lắng về chuyến đi mà cảm thấy rất bình tĩnh. Dường như Sư phụ đang ở bên cạnh, đi bộ cùng tôi. Tôi nói thầm trong tâm: “Sư phụ, cho dù khó khăn tới đâu thì con cũng sẽ không lùi bước.”

Tôi vẫn bước đi hết dặm này đến dặm khác. Sau một hồi, tôi vô cùng khát nước đến mức cổ họng bị khô đi. Khi không thể chịu nổi nữa, tôi cầu xin Sư phụ giúp. Sau đó cụm từ “Nước sẽ vượt qua” xuất hiện trong đầu tôi. Tôi nghĩ có lẽ cơn khát là một chướng ngại mà tôi cần vượt qua. Tôi bắt đầu nhẩm Pháp và không còn khát nữa.

Tôi đi bộ từ một thị trấn nhỏ ở tỉnh Hồ Nam đến tỉnh Hà Bắc để đón tàu đi Bắc Kinh. Suốt chặng đường, Sư phụ không ngừng điểm hóa cho tôi để giúp tôi loại bỏ đi các chủng nhân tâm và chấp trước.

Tôi gặp một học viên lớn tuổi tại ga tàu. Không ai trong chúng tôi có tiền mua vé. Tôi nghĩ có lẽ không ai nhìn thấy chúng tôi và chúng tôi không cần vé.

Khi chúng tôi bước lên tàu, nhân viên phục vụ trên tàu chỉ hỏi đi bao nhiêu người và cho chúng tôi lên. Cảnh sát liên tục kiểm tra chứng minh thư và vé của hành khách nhưng họ không kiểm tra chúng tôi. Tôi thậm chí còn mượn điện thoại của một nữ cảnh sát để gọi về báo cho gia đình biết tôi vẫn an toàn.

Cả cuộc hành trình là một trải nghiệm kỳ diệu!

Tôi đến Bắc Kinh mà không có lấy một đồng, và cùng hàng trăm các học viên khác đã hoàn thành thệ nguyện lịch sử của mình!

Tôi đứng trên Quảng trường Thiên An Môn và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/3/401825.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/28/185255.html

Đăng ngày 22-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share