Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 12-10-2019] Sư phụ giảng:

“Con người trong vấn đề ăn thì không chỉ là ăn thịt; chấp trước đối với bất kể đồ ăn nào cũng là không được; những thứ khác cũng như thế.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ bảy)

Tôi thích ăn cay từ nhỏ nên mỗi lần ăn cơm không có ớt thì cảm thấy như không có hương vị gì. Có lúc thấy người khác lấy ớt ra khỏi bát cơm bỏ không ăn thì cảm thấy quá là lãng phí, không thể hiểu nổi sao họ lại làm vậy. Còn nhớ lúc nhỏ nhiều lần ăn ớt cay quá tới mức đau bụng phát khóc, nhưng đến hôm sau lại vẫn ăn cay như không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi tu luyện cũng không nhận thức được đây là tâm chấp trước, có thể là đã hình thành tự nhiên mất rồi, thêm nữa Sư phụ cũng không nói rõ ra là không thể ăn cay, bản thân vẫn cứ cho là không có gì quan trọng, cứ thế cho tới một hôm, trong nhà làm món mà tôi yêu thích nhất trứng rán cuộn với ớt, toàn bộ dùng ớt xanh nhỏ, dùng một lượng lớn ớt, đến nỗi mọi người trong nhà đều nói cay quá, không thể ăn nổi. Ngoài mặt tôi biểu hiện ra nguyên tắc là “Không được lãng phí” (kỳ thực thì cảm thấy vừa thơm vừa ngon làm sao), tôi dường như ăn hết cả đĩa trứng đó. Tới tối đi ngủ cảm thấy bụng cay có chút đau, tôi không cho là chuyện gì quan trọng cả liền đi ngủ.

Hôm sau, lúc tỉnh dậy ngồi trên giường, hai tay đặt ở bụng dưới chỗ gần đùi, bế ra một tiểu Anh Hài to bằng cỡ bàn tay, khóc tới mức mặt đầy nước mắt nước mũi. Tay tôi nâng Anh Hài lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Làm sao mà khóc thương tâm thế?”. Anh Hài vừa khóc vừa nói: “Tôi không ở đây nữa, tôi phải đi thôi”. Nói xong liền nhảy ra khỏi lòng bàn tay tôi, tay xách theo hành lý màu hồng phấn to cỡ như cái hộp diêm, vừa khóc vừa chạy, xuyên qua phòng ngủ, xuyên qua phòng khách ra khỏi cửa rẽ sang bên trái, trèo lên cầu thang đi mất. Tôi nghĩ nó bé như vậy đi một mình không yên tâm, liền đuổi theo gọi: “Để ta đưa ngươi đi”. Lúc đi qua phòng khách, có một người vừa cao vừa lớn (chắc là Pháp thân của Sư phụ), tay để sau lưng đứng ở phòng khách nói: “Không phải đưa, hai hôm sẽ quay trở lại”. Sau đó, tôi kêu một tiếng và ngồi bật dậy trên giường, thực sự tỉnh lại.

Buổi trưa, lúc ăn cơm cùng với các bạn đồng tu ở cơ quan, tôi nói: “Tôi ăn cay khiến tiểu Anh Hài bỏ chạy rồi, Sư phụ nói sau hai ngày nó quay trở lại nhưng tôi cũng không biết nó có quay về không nữa”

Hai hôm sau, trong mộng tôi thấy rất rõ ràng mình giống như một tiên nữ mỹ lệ bước ra từ trong bức tranh (trong tư tưởng nói là cô của tiểu Anh Hài), đưa Anh Hài trở về. Khi tôi bế Anh Hài trên tay cảm giác giống như tìm lại được báu vật đã bị mất, vui vẻ cười nói không ngừng; Anh Hài thấy tôi cũng cười vui vẻ, khác ở chỗ là nó mặc cái áo bông thật dày.

Lúc ăn cơm cảm thấy một bàn lớn nhiều người, có người lấy một cái thìa nhỏ muốn tôi bón cho Anh Hài ăn cơm. Trong thìa có một giọt dịch màu vàng kim. Lúc này, trước mặt tôi xuất hiện một cảnh: giọt dịch màu vàng kim này là từ đồ ăn mà tôi ăn thông qua tràng ruột, thông qua dạ dày…mà chuyển hoá ra.

Sau khi tiểu Anh Hài ăn xong, túm lấy tay tôi kêu chạy ra ngoài chơi. Tôi liếc mắt một cái thấy một bát canh trên bàn, rất muốn ăn, lại bị tiểu Anh Hài kéo đi khắp vũ trụ. Tiểu Anh Hài vô cùng tinh nghịch, vô cùng mải chơi. Cuối cùng, lúc nghỉ một lát, tôi nói: “Chúng ta quay trở về ăn ít canh nhé?”. Tiểu Anh Hài nói: “Tôi không muốn ăn”. Tôi nói: “Nhưng ta muốn ăn”. Tiểu Anh Hài nói một câu (đến bây giờ tôi nhớ lại cũng là cảm thấy vừa hổ thẹn vừa thú vị), nó nói: “Tôi không muốn ăn gì cả, tôi cũng không muốn để Cô ăn cái gì”. Nói xong bẽn lẽn nhìn tôi cười ha ha. Tôi nghe xong cố ý muốn trêu chọc nó, liền làm cái miệng phùng to doạ, nó càng thêm ngượng ngùng, biểu hiện rất ngây thơ, hồn nhiên, rất đáng yêu.

Sư phụ giảng:

“ Có người nói ‘tôi rất thích ăn thứ này’; đó cũng là dục vọng; người tu luyện sau khi đến một trình độ nhất định, sẽ không có cái tâm ấy nữa.” (Chuyển Pháp Luân-Bài giảng thứ bảy)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/12/394468.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/1/180562.html

Đăng ngày 12-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share