Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-8-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2007. Nhờ học Pháp và nâng cao nhận thức, tôi ngày càng cảm thấy rằng việc tôi điều hành một trường tư thục là đã được Sư phụ Lý an bài.
Xã hội ngày nay đã bại hoại, mọi người chạy theo danh, lợi và luôn tìm cách để kiếm thêm. Trường học cũng tìm mọi cách để kiếm tiền. Họ tạo ra thêm các chương trình để có thể thu phí. Để các con của mình được đối xử đặc biệt, các bậc phụ huynh đã tặng thức ăn, nước uống, hình thức giải trí, quà tặng và thậm chí là cả tiền cho các giáo viên. Giáo viên thường coi những đặc quyền này là đương nhiên.
Trước khi tu luyện, tôi đã chấp nhận những thứ này, nghĩ rằng miễn là người ta tự đưa chứ không phải mình là người đòi thì mình được phép nhận. Tôi nghĩ mình là một người tốt so với những kẻ chỉ chạy theo tiền. Khi mới bắt đầu tu luyện tôi không nhận ra vấn đề này. Tuy nhiên trong khoảng một thời gian dài, tôi phát hiện đồ đạc có giá trị của mình bị mất hoặc bị hư mà không rõ lý do. Thậm chí tôi còn bị ngã vài lần trước khi tôi hướng nội. Tôi nhận những chuyện này xảy ra vì tôi đã nhận những thứ không thuộc về mình.
Sư phụ Lý đã giảng:
“Trong vũ trụ này có một [Pháp] lý, gọi là ‘bất thất giả bất đắc, đắc tựu đắc thất’, chư vị chẳng mất, [nó] cưỡng chế chư vị phải mất. Ai có tác dụng ấy? Chính là đặc tính vũ trụ có tác dụng ấy; vậy nên chư vị muốn chỉ có được [mà không mất] thì không thể được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra đã đến lúc phải buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân. Là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải luôn nhớ lời dạy của Sư phụ, làm người đáng kính. Bây giờ tôi thực sự tuân theo các Pháp lý và tu bản thân. Tôi nghĩ cho các sinh viên và chỉ thu mức học phí phù hợp. Khi không thể từ chối quà tặng bằng tiền mặt, tôi đã sử dụng số tiền đó vào các cuộc thi, buổi tiệc, các chuyến đi tham quan và các hoạt động khác.
Các nhà sản xuất thường cho các giáo viên tiền hoa hồng để quảng bá những sản phẩm của họ, nhưng tôi không còn nhận chúng nữa. Vì khi bỏ tiền hoa hồng ra, các vật phẩm ở trường chúng tôi sẽ có giá cả hợp lý, nhờ vậy các sinh viên trong trường không chỉ mua đồ cho bản thân không thôi mà còn mua giúp cho các sinh viên ở những trường khác.
Khi giảng dạy tôi chú ý đến chất lượng và đối xử với mỗi sinh viên bằng tâm từ bi. Tôi rất cẩn thận khi chấm bài kiểm tra và chấm điểm các cuộc thi, đối xử công bằng với mỗi sinh viên cho dù là họ học lớp nào.
Các cơ sở giáo dục đã cho tiền hoa hồng cho các giáo viên để họ thúc đẩy sinh viên đăng ký học lấy các chứng chỉ, nhưng tôi đã từ chối làm việc này. Tôi chỉ khuyên sinh viên của mình học những chứng chỉ phù hợp với ngành học của họ. Một số chứng chỉ này còn trùng nhau hoặc không liên quan gì đến lĩnh vực họ quan tâm. Tôi giải thích điều này cho các sinh viên và đưa ra gợi ý về những việc cần làm, giúp họ tiết kiệm thời gian và tiền bạc. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ để ngăn chặn những đại diện của các công ty đến trường để quảng bá sản phẩm của họ, và việc đó đã khởi tác dụng.
Sư phụ giảng:
“tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi rất biết ơn Sư phụ vì những an bài của Ngài.
Vì chúng tôi tuân theo cao tiêu chuẩn cao, nên có nhiều người đã không hiểu chúng tôi. Một số người đã nhận xét như sau: “Không khó để kiếm được một số tiền lớn dựa trên chất lượng giảng dạy, thứ hạng và số lượng sinh viên của cô.” Một số người thậm chí còn nói cho tôi nghe cách để thu được thêm nhiều tiền hơn. Những lời khuyên này đã không khiến tôi động tâm. Tôi nói cho họ nghe về đức và mối quan hệ giữa được mất và những nguyên lý đằng sau việc trở thành một người tốt.
Một số sinh viên của tôi cho hay: “Chúng em đã đến các trường khác để hỏi về chất lượng giảng dạy, học phí và những thứ khác nữa. Có vẻ như trường của chúng ta là tốt nhất. Khá nhiều người thích trường của chúng ta mặc dù phải đi xa. Chúng em rất vui được quảng bá cho trường của mình.” Nhờ vậy chúng tôi có rất nhiều sinh viên và ngay cả những người không hiểu chúng tôi cũng cảm động trước sự thật.
Trường học giống như xã hội nhỏ. Sinh viên trong trường đến từ những tầng lớp xã hội khác nhau và tính cách khác nhau. Ngoài ra còn có các quan chức, người dân thường, và thậm chí là gián điệp của Văn phòng An ninh Quốc gia và Phòng 610. Tôi luôn ghi nhớ những lời dạy của Sư phụ, học Pháp tốt và thường xuyên hơn. Tôi cũng tham gia cùng nhóm học Pháp nhỏ mỗi tuần, học thuộc lòng và chép lại Chuyển Pháp Luân. Tôi cũng chia sẻ kinh nghiệm tu luyện cùng các đồng tu và hướng nội.
Nhờ tu luyện Đại Pháp tôi đã trở nên khoẻ mạnh, đĩnh đạc, bình tĩnh và thực sự quan tâm đến các sinh viên. Các sinh viên nói với tôi rằng: “Cô là một cô giáo tốt, rất chu đáo, vì thế chúng em thích học lớp của cô.” Việc tôi có được mối quan hệ tốt với các sinh viên của mình là một bước khởi đầu tốt để giảng rõ sự thật cho họ.
Khi ở trên lớp, tôi đã kết hợp các nguyên lý của Đại Pháp, văn hoá truyền thống Trung Hoa, và các vấn đề hiện tại, cũng như tin tức mà tôi có thể truy cập trên Freegate vào bài giảng. Họ thực sự thích sự kết hợp này và nói tôi là một “phụ nữ tài năng.” Các sinh viên sẵn sàng nói chuyện cởi mở với tôi và xin tôi lời khuyên. Và cứ thế tôi đã đưa ra đề tài thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Khi thời điểm đến, tôi đã giúp họ thoái. Nếu có ai đó muốn tìm hiểu thêm, tôi sẽ đưa cho họ phần mềm Freegate và những cuốn sách nhỏ chứa đựng thông tin về Đại Pháp và cuộc bức hại. Hơn 30 đồng nghiệp và sinh viên của tôi đã học Chuyển Pháp Luân và một số khác đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Số lượng sinh viên đến và đi rất đông vì họ thường đến để được tư vấn, dự các khoá học thử nghiệm miễn phí, dự thi và đăng ký các kỳ thi. Tôi cố gắng tận dụng mọi cơ hội để nói với họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Nếu không có nhiều thời gian, tôi chỉ đưa cho họ thông tin và phần mềm Freegate. Hầu hết các sinh viên đã học ở trường trong khoảng thời gian dài đều sẵn sàng thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Một số cho hay, “Cô là một người tốt. Em tin cô vì vậy em sẽ thoái xuất.”
Các gián điệp từ Cơ quan An ninh Quốc gia và Phòng 610 thậm chí còn đến dự các lớp học của tôi. Họ tự nhận mình là gián điệp sau khi họ quen tôi. Tôi đã nói: “Cảm ơn bạn vì đã tin tưởng tôi. Tôi cần nói với bạn vài điều.” Sau đó tôi đã nói với họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Tôi cũng đã được mời đến văn phòng của họ để dạy họ cách sử dụng Freegate, truy cập thêm thông tin về Đại Pháp và thoái xuất khỏi ĐCSTQ trực tuyến. Tôi đã khuyên các nhân viên Phòng 610 đừng nên làm những điều xấu xa đối với các học viên Đại Pháp nữa và yêu cầu họ giúp đỡ các học viên bất cứ khi nào có thể để họ có một tương lai tốt đẹp. Tất cả họ đều hiểu và hứa họ sẽ làm.
Tôi đã từng được mời đến giảng ở một địa điểm rất xa. Tôi đã đi chỉ để có cơ hội nói về Pháp Luân Đại Pháp. Những người nghe giảng ở đó rất dễ chịu và chưa từng nghe nói đến việc thoái xuất ĐCSTQ. Tôi đã giải thích về nó một cách chi tiết, vì vậy tất cả các sinh viên, nhân viên tiếp tân và các nhân viên khác đã tuyên bố thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Họ rất cảm động và khăng khăng đòi chiêu đãi tôi một bữa. Có người nói: “Chúng tôi phải đãi cô một bữa vì cô đã đi rất xa đến đây để cứu chúng tôi.” Tôi không thể trốn tránh, vì vậy tôi đã đi ăn tối nhờ vậy mà tôi mới phát hiện ra rằng họ đã đưa cả người nhà của họ đến. Tôi cũng thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ngay cả những người phục vụ trong nhà hàng cũng thoái. Mọi thứ diễn ra tốt đẹp, và buổi tối đó là một thành công lớn!
Tôi không chỉ nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp ở trường, mà còn tham gia các hoạt động xã hội và họp mặt. Trong một cuộc họp lớp, tôi đã mang quà và tặng cho từng người tham dự, trong đó bao gồm một phần mềm Freegate và đĩa VCD thông tin.
Một giáo viên đã nghỉ hưu và một số bạn học cũ của tôi cũng được mời. Mặc dù chúng tôi đã không gặp nhau trong nhiều thập kỷ, nhưng các bạn học cũ của tôi đều cho hay rằng tôi trông trẻ và khoẻ mạnh. Khi họ kéo tôi sang một bên để trò chuyện, tôi nói cho họ nghe về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thậm chí còn thuyết phục giáo viên của chúng tôi thoái Đảng. Sau đó cô ấy mời tôi đến nhà cô ấy để giảng rõ chân tướng cho gia đình cô ấy. Vào cuối bữa tiệc, một vài bạn cùng lớp vẫn chưa được nghe chân tướng về Đại Pháp, vì vậy tôi đã đứng ở hành lang và nói chuyện với từng người khi họ ra về.
Đôi khi, tôi cảm thấy mình quá nôn nóng cứu người và chỉ nói chuyện với họ trong chốc lát mà không chạm được đến tâm của họ, điều đó không có tác dụng tốt. Tôi cảm thấy rất buồn khi họ không thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Sau đó tôi bắt đầu chú ý đến cách nói chuyện của mình. Đặc biệt là khi tiếp xúc với những sinh viên mới, tôi không nôn nóng bắt chuyện. Thay vào đó, tôi cố gắng gần gũi với họ và tìm hiểu về quan điểm, tính cách và sở thích của họ để tôi có thể tổ chức các chuyến đi tham quan cùng các hoạt động giải trí phù hợp. Sau đó tôi có thể giảng rõ chân tướng trong một bầu không khí thư giãn. Cách tiếp cận này rất hiệu quả.
Tôi nên tận dụng tốt cơ sở giáo dục này để tu bản thân tốt hơn và cứu nhiều người hơn.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/28/390420.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/22/180425.html
Đăng ngày 06-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.