Bài viết của một học viên phương Tây ở Hy Lạp
[MINH HUỆ 7-10-2018] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Năm 2010, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ với mọi người thể ngộ của bản thân về việc hướng nội tìm, cùng với thể ngộ có được trong khi học thuộc Chuyển Pháp Luân.
Khi bắt đầu tu luyện, tôi rất hăng say và tinh tấn. Tôi học ít nhất hai hoặc ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Tôi cũng luyện công và phát chính niệm đều đặn hàng ngày. Ở trong trạng thái không ngừng đề cao tâm tính, rất dễ để tôi nhận ra chấp trước và vượt qua khổ nạn.
Mặc dù có vẻ như tôi không có truy cầu gì và tâm tôi thuần tịnh, nhưng thực thế thì sâu trong nội tâm, tôi vẫn có vài chấp trước thâm căn cố đế, như tâm hiển thị, tâm sợ hãi, nhiều dục vọng và tâm tật đố. Chúng xuất hiện sau đó trong tu luyện và khiến con đường tu luyện của tôi trở nên khó khăn.
Trong năm thứ hai tu luyện, tôi gặp một học viên có thiên mục mở. Cô ấy nói với tôi nhiều điều về tôi, về tầng thứ của tôi, và về những đời trước của tôi. Tôi bắt đầu nảy sinh nhiều chấp trước và có tâm sợ hãi. Cô cũng nói cho tôi về trạng thái tu luyện của các học viên khác, kết quả khiến tôi vô tình đánh giá và coi thường về một số học viên.
Học viên này nói chính xác vài chuyện trong quá khứ của tôi, và bởi tự ti cùng với thói quen tìm trợ giúp từ người khác, cho nên tôi bắt đầu tin hầu hết mọi chuyện cô ấy nói. Cuối cùng, tôi trở nên phụ thuộc vào nhận thức của cô ấy. Vào thời điểm đó, tôi không thể nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này, bởi vì tôi chỉ gặp học viên này mỗi năm vài lần. Phải mất nhiều năm tôi mới nhận ra chuyện này đối với tôi và các học viên khác nguy hại thế nào.
Sư phụ giảng:
“Trong tu luyện đây là một vấn đề rất nghiêm túc; chỉ có tuân theo Đại Pháp này mà hành động mới là đúng. Chư vị không được [phép vì] thấy người ta [có] công năng, thần thông, nhìn thấy một số điều, rồi sau đó theo người ta, nghe theo người ta. Chư vị rồi sẽ làm hại họ, họ sẽ sinh tâm hoan hỷ,…” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi rất hối tiếc vì bản thân ngộ tính kém, không đối đãi nghiêm túc với Pháp, và không vượt qua quan này trong một thời gian rất dài.
Dù là một học viên tinh tấn và làm ba việc hàng ngày, tôi vẫn ôm giữ các quan niệm cũ. Khi học viên này không ngừng nói cho tôi những gì cô ấy thấy, thì nhiều lần, phản ứng trước tiên của tôi là hướng ngoại.
Trong tâm, tôi không ngừng trách cứ cô ấy vì đã tạo thành can nhiễu không cần thiết cho tôi. Bây giờ tôi biết rằng tâm sợ hãi, không tin tưởng bản thân và nhận thức của mình đã dẫn đến hành động của học viên này.
Khi tôi chia sẻ câu chuyện trên của mình, một học viên đã hét lên với tôi: “Cả hai người đều có tâm hiển thị rất mạnh. Đó là lý do tại sao chuyện này lại xảy đến với anh!” Nhiều lần câu trả lời sẽ đến từ lời của các đồng tu, và là những thứ chúng ta không mong đợi và không thể tưởng tượng được. Cuối cùng tôi đã minh bạch và bây giờ tôi tin tưởng bản thân và thể ngộ của tôi dựa trên Pháp. Tôi cũng nhận ra tâm hiển thị ẩn giấu trong tôi một thời gian quá dài.
“Tâm lý người thường” khi hướng ngoại tìm vẫn khởi tác dụng với tôi. Hướng ngoại tìm khiến tôi chịu đau khổ, thậm chí với mẹ vợ mình, bởi bà đã gây phiền toái cho tôi nhiều lần. Tôi thấy ủy khuất, thậm chí coi bà là can nhiễu và nhiều lần thậm chí oán hận bà. Bây giờ, tôi biết rằng tâm oán hận xuất hiện do tôi hướng ngoại thay vì hướng nội. Tôi thiếu từ bi và lo cho lợi ích cá nhân của mình. Ngay cả một người đối xử tàn nhẫn với chúng ta thì cũng là có nguyên nhân.
Sư phụ giảng:
“Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được.” (Chuyển Pháp Luân)
Chấp trước bảo vệ bản thân khiến tôi không thể thực sự tín Sư và rất khó để tôi thay đổi thói xấu này.
Sư phụ giảng:
“Bản thân công pháp tu luyện không hề khó, bản thân việc đề cao tầng cũng không khó gì hết, mà chính là tâm con người không vứt xuống được, nên họ mới nói là khó.” (Chuyển Pháp Luân)
Học thuộc Pháp
Tôi lo lắng bản thân không thể hướng nội tìm và khiêm nhường, nhưng tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì Ngài đã không từ bỏ tôi.
Sau nhiều năm muốn học thuộc Chuyển Pháp Luân, tôi đã có đột phá và bắt đầu học thuộc Pháp hàng ngày. Tôi thực sự hạ quyết tâm học đi học lại cho đến khi ghi nhớ toàn bộ cuốn sách.
Bây giờ tôi nhìn mọi thứ trong tu luyện rõ ràng hơn. Từng chút một, tôi có thể phân tách được tư tưởng tốt xấu và chủ ý thức càng ngày càng mạnh. Bây giờ khi tư tưởng xấu xuất hiện, tôi có thể chặn đứng và loại bỏ chúng.
Một lần, tôi cảm thấy đắc ý với chuyện không may của một người đã từng làm tổn thương tôi trong quá khứ, nhưng ngay lập tức, tôi cảnh giác và phủ định ý nghĩ đó: “Ta là đệ tử Đại Pháp và chỉ muốn nhiều điều tốt cho người khác.” Ngay tức khắc tôi cảm giác được một phần nghiệp tư tưởng của mình đã bị tiêu trừ.
Sư phụ giảng:
“Một khi xuất hiện, chính là để xem bản thân có thể chiến thắng tư tưởng xấu đó không. Ai có thể kiên định, thì nghiệp có thể tiêu.” (Chuyển Pháp Luân)
Ngoài ra, trong một thời gian dài, có một con chó nhỏ của nhà hàng xóm thường sủa và kêu rên cả ngày. Ban đầu, tôi khó chịu và đổ lỗi cho chủ nhân của nó vì vô trách nhiệm. Nhưng khi tôi hướng nội và bỏ tâm oán trách, con chó đã ngừng sủa.
Bây giờ tôi đã hiểu được tác dụng của việc đo lường từng ý từng niệm với Pháp và hiểu rằng hướng nội tìm có thể quy chính được hoàn cảnh.
Một ngày trong khi đang học thuộc Pháp, tôi nhận ra ở một số thời điểm trong các không gian khác, một thời gian dài tôi cố bám lấy quan niệm cũ mà không tự biết và chúng đã ngăn tôi đồng hóa với Pháp.
Trong khi dường như bề mặt thì tôi tin tưởng những gì Sư phụ giảng, thế nhưng về bản chất, tôi vẫn ôm giữ các quan niệm cũ. Ví dụ, tôi thấy khó học thuộc phần “Khí công là văn hóa tiền sử.” Tôi hướng nội và phát hiện ra rằng mình đã bị đầu độc bởi các lý thuyết khoa học, và đó là lý do tại sao tôi không thể học thuộc phần này dễ dàng. Khi tôi loại bỏ những quan niệm này, tôi có thể ghi nhớ dễ dàng. Đó là điều tôi ngộ được ở tầng thứ của mình.
Nếu tu luyện tốt, chúng ta có thể làm tốt ba việc. Do không nhận thức ra điều đó, đôi khi tôi có khuynh hướng chứng thực bản thân hay thấy tự mãn khi điều phối một hạng mục quan trọng. Tôi cũng phải loại bỏ những tâm này, và phải nhận ra để không xuôi theo các quan niệm cũ.
Tôi dành toàn bộ thời gian của mình cho nhiều hạng mục, và mặc dù là một học viên khá năng động, tôi nhận ra mình đã không đủ nỗ lực để đề cao tâm tính, và làm nhiều việc một cách máy móc. Nó, bằng cách nào đó, có liên quan đến một quan niệm ẩn giấu rằng tôi không thể thực sự cải biến và không tin tưởng ở bản thân. Bây giờ nhìn lại thì nó giống như tôi không tin Sư phụ vì đã lựa chọn tôi làm đệ tử của Ngài.
Bây giờ, tôi thực sự muốn thay đổi và đi theo Sư phụ!
Sư phụ giảng:
“Tôi còn muốn bảo chư vị, bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư, từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, thế nên từ nay trở đi chư vị làm gì nói gì đều phải vì người khác, và nghĩ đến cả vì người đời sau nữa! Hãy nghĩ cho Đại Pháp vĩnh thế bất biến!” (Phật tính vô lậu, Tinh tấn yếu chỉ)
Trên đây là thể ngộ tại tầng thứ hiện tại của tôi. Vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ đọc tại Pháp hội Châu Âu 2018)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/7/375449.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/9/172780.html
Đăng ngày 11-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.