Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 11-08-2018] Cách đây 2 năm, chồng tôi đột nhiên bắt đầu đối xử tệ với tôi. Ông ấy thỉnh thoảng còn tức giận lên giọng với tôi. Thay vì nhẫn chịu, tôi lại gây sự lại. Khi ông ấy lớn tiếng, tôi càng lớn tiếng hơn. Tôi nghĩ rằng ông ấy thật vô lý.

Ví dụ như, khi ông ấy hỏi rằng khách hàng trả tiền chưa và tôi đáp rằng họ chưa trả, ông ấy sẽ bắt đầu la lối. Phản ứng của tôi là đối đầu lại: “Ông thật là vô lý. Khi ông tức giận, tôi cũng tức giận. Đôi lúc tôi cũng tính nhầm, nhưng khi tôi sửa lại thì lại ổn. Tại sao ông lại quá đáng với tôi? Ông cứ việc nổi nóng, nhưng tôi sẽ nổi nóng hơn cả ông!”

Mặc dù đã hướng nội sau sự việc này, nhưng tôi đã khóc thầm vì cảm thấy thật bất công.

Con trai tôi cũng đối xử với tôi tương tự như vậy. Có lúc cháu mất bình tĩnh và tức giận với tôi khi gặp những chuyện không đâu. Có lần cháu hỏi tôi về ranh giới giữa sân nhà chúng tôi và sân nhà hàng xóm là ở đâu. Tôi không biết bởi vì không có đánh dấu và nói với cháu: “Không sao đâu. Chúng ta có mối quan hệ tốt với họ, và mẹ thường giúp họ nhổ cỏ.”

Ngay khi tôi nói điều này, cháu đột nhiên trở nên tức giận và bắt đầu chửi rủa tôi. Cháu ném cái bát yêu thích của tôi xuống sàn vỡ tan. Tôi không nói một lời, và đi lên gác. Tôi bị sốc. Khi tôi lên gác, tôi thấy cháu đã đổ khoảng 5kg kiều mạch vung vãi trên sàn nhà. Tâm tôi trĩu nặng. Tôi nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ để chồng tôi không thấy cảnh này.

Nhớ lại bài giảng của Sư phụ nên tôi không oán hận con trai:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Những xung đột này giữa chồng tôi, con trai tôi và cá nhân tôi kéo dài gần hai năm. Tôi cảm thấy cuộc sống thực sự cực nhọc và bất công, và không có gì trong thế giới này đáng để tôi chấp vào. Tôi xác định sẽ tu luyện tinh tấn và theo Sư phụ trở về.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được. Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên; vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra. Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Chuyển Pháp Luân)

Đột phá

Sau xung đột kéo dài như thế, tôi có thể hoàn toàn tu bỏ tình với chồng và con; Tôi học được từ bi là gì. Tuy nhiên, tôi vẫn còn nhiều chấp trước phải tu bỏ, nên mâu thuẫn vẫn tiếp tục xảy ra.

Có lẽ Sư phụ thấy rằng tâm tính của tôi chưa đề cao nên Ngài đã an bài một khảo nghiệm khác để giúp tôi.

Một buổi sáng, ngay trước lúc tôi giảng chân tướng bằng cách gọi điện thoại về Trung Quốc, chồng tôi đột nhiên mắng mỏ tôi thậm tệ. Mặc dù rất chán nản, nhưng tôi biết rằng là một người tu luyện, tôi không nên tranh cãi với ông ấy. Tuy nhiên, tôi lại tức giận đến nỗi không thèm nói chuyện với ai trong suốt cả ngày hôm đó.

Tối hôm đó, tôi kể cho những đồng tu trong khu vực của tôi nghe về khổ nạn của mình. Ngay cả khi đã hướng nội, tôi cũng không thể tìm được bất kỳ chấp trước nào. Một học viên nói với tôi rằng hễ khi cô ấy cảm thấy cần phải đột phá, cô ấy sẽ nhẩm Chuyển Pháp Luân. Tôi nói rằng tôi cũng mong ước làm được điều đó nhưng tôi không thể ghi nhớ Pháp.

Sau khi về đến nhà, tôi đứng trước Pháp tượng Sư phụ và cầu xin Sư phụ giúp. Thông thường thì miễn là tôi hướng nội, khổ nạn sẽ nhanh chóng chấm dứt. Vậy mà lần này nó kéo dài trong hai năm, và ảnh hưởng đến việc gọi điện thoại giảng chân tướng cho người Trung Quốc về cuộc bức hại.

Tôi tiếp tục chia sẻ hoàn cảnh của mình với những học viên khác trên mạng, và tâm tôi cuối cùng cũng minh bạch. Tôi lấy lại bình tĩnh, cẩn thận xem xét bản thân và tìm ra nhiều chấp trước. Tôi nhận ra rằng tôi đang coi thường chồng tôi. Có phải là tâm tật đố không? Tôi còn có tâm tranh đấu, oán hận và chấp trước vào lợi ích cá nhân. (Chồng tôi không biết quản lý tiền bạc, và chúng tôi đã tiêu xài tất cả số tiền chúng tôi kiếm được)

Tôi đã thất bại trong tu khẩu và thỉnh thoảng nói về những điểm xấu của chồng tôi trước mặt con cái. Sau đó tôi tìm được thêm một chấp trước căn bản… đó là mong muốn có một gia đình hạnh phúc và một cuộc sống hạnh phúc.

Sau khi tìm được những chấp trước này, chồng tôi đã thay đổi. Bây giờ ông ấy nói chuyện với tôi tử tế. Con trai tôi không còn mất bình tĩnh và gia đình tôi trở nên hòa ái.

Tôi cũng bắt đầu học thuộc Pháp. Tôi đã thử cách nay 10 năm nhưng đã dừng lại. Lần này thì khác và dường như dễ dàng hơn. Bây giờ tôi ngộ được nhiều Pháp lý và tôi có thể tập trung khi học Pháp. Tôi dự định lần này sẽ tiếp tục học. Tôi cũng thực hiện tốt những gì mà các học viên cần làm và hy vọng sẽ tiếp tục đề cao.

Tôi xin kết thúc với lời giảng của Sư phụ:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu – Tinh tấn yếu chỉ II)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/11/372321.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/30/171702.html

Đăng ngày 13-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share