Bài viết của đệ tử Đại Pháp gốc Hoa tại Mỹ quốc
[MINH HUỆ 8-9-2018] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi ở Mỹ quốc. Bố mẹ tôi không tu luyện Pháp Luân Công, trong nhà chỉ có bà ngoại tôi là đồng tu, hiện tại đều sống ở Trung Quốc. Tôi là đứa con duy nhất trong nhà. Trước kia, vì tôi kiên định tu luyện Đại Pháp, nên sau khi học xong đại học, tôi muốn ở lại Mỹ quốc để tiếp tục tu luyện bởi pháp môn hiện đang bị bức hại ở Trung Quốc.
Lúc ấy mẹ tôi đã khóc lóc, kêu than và phản đối tôi. Cả bố và mẹ tôi đều nói những lời bất kính với Đại Pháp khi biết quyết định của tôi.
Mãi đến sau này, khi mẹ tới Mỹ quốc thăm tôi. Mẹ tôi cảm nhận được hạnh phúc khi sống trong một xã hội tự do và có thể liễu giải Đại Pháp được nhiều hơn. Kể từ đó, thái độ của mẹ với Đại Pháp đã thay đổi hoàn toàn. Trong khi đang ở Mỹ, tôi đưa mẹ đi mua sắm và tham quan nhiều điểm du lịch nổi tiếng.
Ở Mỹ, tâm trạng của mẹ tôi đặc biệt rất tốt, nên sau khi trở về Trung Quốc, mẹ đã chia sẻ hiểu biết mới về Đại Pháp của mình với mọi người xung quanh. Sau đó, cả bố và mẹ tôi đều đã ủng hộ Đại Pháp.
Tiếp đó, mẹ tôi nghĩ hồi tôi còn nhỏ, bà ngoại đã chăm sóc tôi rất nhiều, hiện tại bà tuổi đã cao, nhân lúc bà còn có thể đi lại được, nên muốn đưa bà tới Mỹ thăm tôi.
Tâm quá khích của bà ngoại
Khoảng sáu năm hai bà cháu tôi chưa gặp nhau, thỉnh thoảng chỉ nói chuyện với nhau qua điện thoại. Trong tâm trí tôi, bà vốn là một người nhất mực hiền hòa, và tràn đầy tình yêu thương, nhưng lần gặp mặt này nhìn thần thái bà có vẻ không vui, cảm giác như là gặp cháu thì gặp thôi.
Mỗi lần tôi gọi điện cho bà, bà luôn có chút kiêu ngạo khi nói rằng đầu óc bà “trống rỗng” và cái gì bà cũng không nghĩ. Cuộc sống thường nhật của bà do các thành viên trong gia đình chăm lo, và bà chỉ việc học Pháp, luyện công, và dành thời gian rảnh đi phát tài liệu Đại Pháp. Bà không phải làm gì cả. Bà không có tương tác với mọi người và hiếm khi chuyện trò với bố mẹ tôi.
Bà cảm thấy trạng thái “không” là trạng thái tốt nhất, nên cả ngày bà thờ ơ lãnh đạm; bà cảm thấy không nên có “tình”, nên với mọi người bà không có cảm tình, mỗi ngày đều biểu lộ ra vẻ lạnh lùng, trên mặt không có nét vui vẻ. Đó chính là lý do tại sao lần gặp này tôi cảm thấy bà đã khác xa ngàn dặm và không còn một chút gì hiền hòa nữa. Bà nghĩ rằng tinh tấn nghĩa là không lãng phí thời gian, kể cả việc dành thời gian cho gia đình, nên bà dành toàn bộ thời gian của mình để làm ba việc mà đệ tử Đại Pháp phải làm.
Sau đó vài ngày, mẹ tôi dần dần thổ lộ tiếng lòng. Mẹ bảo tôi rằng mẹ lo lắng cho bà ngoại và nói rằng mẹ cảm thấy rất oán giận bà ngoại. Bà ngoại tự nhận là bà không tranh giành với đời và rằng nên giữ khoảng cách với mọi người trong nhà, để không bị chấp vào họ. Người nhà cảm giác bất mãn với bà, thì bà lại cho rằng đó là họ đang giúp bà tiêu nghiệp.
Gia đình tôi đã chăm sóc bà suốt 10 năm qua, tuy nhiên, tôi rất ngạc nhiên khi biết rằng bà không hề bày tỏ một chút cảm kích nào về sự chăm sóc ấy. Thay vào đó, bà nói rằng người nhà quá nhiều quan niệm người thường, bà không cùng hiểu biết với người thường. Sau khi phát sinh mâu thuẫn này, bà cũng không chuyện trò hay giải thích gì với người nhà.
Bố tôi thấy rằng điều đó rất kỳ quặc và nói: “Người tu Đại Pháp nói rằng họ tu Phật, những người tín Phật khác nhìn một cái là thấy mặt mũi hiền lành, nhưng ở bà con, chúng ta nhìn không thấy như vậy một chút nào.”
Bố mẹ tôi mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm đi làm, sau khi về nhà liền vội vàng làm cơm cho bà tôi, nhưng bà lại cách xa họ và không muốn cùng họ làm gì cả.
Sư phụ giảng:
”Có người biểu hiện như thể là tinh thần không bình thường, như thể đã coi chán cõi hồng trần rồi, lời nói ra người ta không lý giải nổi. Người ta nói, ‘Ông này học Pháp Luân Đại Pháp rồi là thành vậy ư? Tựa như mắc bệnh tâm thần ấy’. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tu luyện trong công tác người thường
Với Pháp Sư phụ giảng tôi lý giải là, mỗi điểm nhỏ trong cuộc sống cũng đều là đang tu, không chỉ là học Pháp, luyện công, giảng chân tướng mới là tu luyện. Tu luyện của chúng ta không giống như hòa thượng hay những người tu Đạo trong quá khứ, họ đoạn tuyệt người thân và không va chạm gì với xã hội người thường.
Sư phụ dạy chúng tu luyện trong xã hội người thường, nhìn bề ngoài thì không có mấy khác biệt so với người thường, mà là khi đối diện với sự tình hoặc tình huống nào đó, thì tâm thái của người tu luyện sẽ biểu hiện ra như thế nào.
Ở nơi làm việc, khi giao thiệp với đồng nghiệp, tôi chuyện trò với họ về cuộc sống hàng ngày. Nếu thấy họ thích thú nói về gì đó, tôi liền chia vui cùng họ. Nếu đồng nghiệp gặp khó khăn, tôi đề nghị được giúp họ giải quyết vấn đề. Tôi thường chia sẻ những trải nghiệm tu luyện của bản thân với họ, và một đồng nghiệp nói rằng cô ấy đã liễu giải nhiều hơn về Đại Pháp kể từ khi gặp tôi.
Thỉnh thoảng trong công ty tôi mọi người hay tổ chức đi ăn uống cùng nhau. Tôi cố gắng tham gia nhiều nhất có thể, vì nó là cơ hội tốt để tôi biết thêm người mới. Giao thiệp với các đồng nghiệp giúp tôi hiểu họ hơn và dần dần tôi có thể nói với họ về Đại Pháp và mời họ đi xem chương trình biểu diễn Thần Vận một cách tự nhiên và giản đơn hơn.
Tôi cũng thích đi du lịch và thời trang, nó giúp tôi dễ bắt chuyện. Tôi bắt đầu nói với mọi người về một chủ đề nào đó và rồi người ấy có thể thấy được phía mặt tốt của một học viên Đại Pháp thông qua lời nói của tôi.
Một lời khuyên nhỏ
Về vấn đề này, tôi muốn đưa ra một câu hỏi để các đồng tu suy xét: Chúng ta đang cố gắng để tinh tấn và cứu người theo cách mà người thường có thể hiểu và tiếp nhận chúng ta phải không?
Bà tôi đã đoạn tuyệt với gia đình, giống như các tu sỹ và Đạo sỹ trong quá khứ, nhưng nó ảnh hưởng tới sự hoàn thuận trong gia đình tôi và khiến cha mẹ tôi có cái nhìn không tốt về Đại Pháp.
Hiện tại, bà tôi đã đến Mỹ quốc, nếu bà giao lưu với các học viên ở đây, bà có thể sẽ nhận thức nhiều hơn về cuộc sống xung quanh, điều này có thể giúp cho việc giảng chân tướng khi bà quay trở lại Trung Quốc.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/9/372191.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/1/171720.html
Đăng ngày 11-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.