Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-6-2018] Gia đình tôi sống trong một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong núi. Thời gian gần đây, xuất hiện trào lưu người dân thành phố đi du lịch trải nghiệm sống nơi hoang dã hay sống theo phong cách xưa, được gọi là “trở về với thiên nhiên.” Thị trấn của chúng tôi hiện đã trở thành một “ngôi làng dân tộc,” và nhà của chúng tôi hiện đã là “hộ gia đình dân tộc.”
Tháng 8 năm 2017, cuộc thi marathon quốc tế dự định được tổ chức ở làng tôi. Vì vậy ban tổ chức đã đặt phòng và dịch vụ ăn uống tại nhà tôi trong một tuần.
Để chuẩn bị cho chuyến viếng thăm của họ, tôi đã đặt một tập tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp trong mỗi phòng và treo chữ 福 (chữ Phúc) lên tường, hai bên là cặp câu đối “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ngay khi người đứng đầu uỷ ban nhìn thấy những thứ này trong các phòng, mặt ông ấy liền sầm xuống. Ông thậm chí không nhìn thẳng mặt tôi; khi nói chuyện ông ấy chỉ liếc mắt đầy xem thường.
Tôi không nói gì cả, mà phát chính niệm bất cứ khi nào có thời gian. Tôi cũng nhờ các đồng tu giúp phát chính niệm. Khi ấy tôi cũng bị can nhiễu, thể hiện ra là bị ho rất nhiều. Tôi biết mình phải thanh lý trường tà ác, cầu xin Sư phụ gia trì và giúp những người này minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.
Vào ngày đầu tiên, sếp của họ đến nói chuyện với chồng tôi. “Tất cả những người đang ở trong nhà của ông đều là thượng khách và các nhà báo. Lỡ những nhà báo này viết điều gì đó về nó thì sao?” Chồng tôi, vốn không tu luyện Đại Pháp nhưng rất ủng hộ, đã lo ngại và muốn bỏ những tài liệu thông tin này đi.
Tôi nói: “Không! Đây chính xác là điều em muốn họ biết.” Tối hôm đó, tôi lấy sách Đại Pháp ra và đọc một đoạn cho ông ấy nghe. Sau đó chồng tôi không còn muốn dẹp các tài liệu kia đi nữa.
Ngày thứ hai, nhà tôi bị quá tải do nhiều khách. Tôi có thể cảm nhận được vật chất xấu tràn ngập trong nhà, khiến tôi ho nhiều hơn. Vì thế tôi tiếp tục phát chính niệm và xin Sư phụ gia trì.
Trong suốt thời gian họ nghỉ lại, một nhà báo đã hỏi chồng tôi: “Sao ông có nhiều tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp ở trong nhà thế?”
Ông đáp: “Ồ, vợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã tu luyện đến nay đã được hơn 20 năm và mọi bệnh tật của bà đều đã biến mất. Tôi không còn phải chăm sóc cho bà ấy nữa.”
Nhà báo nói: “Tôi có thấy. Xin hãy cẩn thận.”
Chồng tôi nhận ra qua trải nghiệm này rằng, miễn là học viên Đại Pháp có mong muốn cứu người, Sư phụ sẽ gia trì cho vị ấy cứu người. Bức hại sẽ không xảy ra trong những trường hợp như vậy.
Lúc đầu vì việc nấu ăn quá bận, nên tôi phải mua thức ăn từ cửa hàng. Nhưng các thượng khách của uỷ ban rất kén chọn, họ hỏi tôi xem những chiếc bánh bao này có phải được mua từ cửa hàng không. Do vậy tôi đã quyết định xem họ như người nhà. Tôi chăm sóc họ cẩn thận bằng cách tự làm các món ăn cho họ mỗi ngày.
Khi họ ra về, có thượng khách đã hỏi xem liệu tôi có thể làm bánh hẹ nướng ở sân nhà tôi cho ông ấy một lần nữa trước khi ông ấy đi không. Tôi đã đồng ý. Khi tôi đang chuẩn bị viết hoá đơn cho ông ấy, ông chỉ vào các chữ trên tường và nói: “Tính tôi bao nhiêu tiền cũng được. Tôi tin bà.”
Nghe những gì ông ấy nói và nhìn thấy thái độ chân thành của ông, tôi biết ông nói thật. Có lẽ ông đã nhận ra tôi tử tế, trung thực và chân thành, và giá mà tôi đưa ra sẽ rất hợp lý. Thay vì mặc cả, ông nói với tôi rằng ông sẽ quay lại ở nhà tôi lần nữa vào năm tới. Anh tặng cho tôi hai tấm huy chương đồng của giải marathon để làm kỷ niệm. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình.
“Tôi sẽ lại đến ở nhà bà lần nữa vào năm tới.” Đây là sự công nhận cho những gì tôi và các học viên Đại Pháp đã làm. Điều đó có nghĩa là ông ấy đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vì Ngài đã cho con cơ hội để chứng thực vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/23/362518.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/9/171056.html
Đăng ngày 19-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.