Bài viết một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-5-2018] Nếu tự bản thân không trải qua điều đó thì tôi không thể nào tưởng tượng được sự nghiêm trọng của việc tra tấn và hành hạ tinh thần bên trong Nhà tù địa ngục Số 2 ở Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang.

Bị lột trần và bị bắt phải nhảy

Vì tu luyện Pháp Luân Công, nên tôi đã bị bắt và bị đưa vào Trại giam Số 2 ở Cáp Nhĩ Tân. Bất cứ ai bị giam giữ ở đó, cho dù có là học viên Pháp Luân Công hay không, lần đầu tiên đều bị làm nhục thân thể trong đó có hai tù nhân lột trần quần áo của họ trước mặt hàng chục tù nhân khác và bắt họ phải dang rộng chân và nhảy ba lần. Các tù nhân cũng lục soát bộ phận kín của họ để tìm xem liệu có gì được giấu trong đó hay không.

Trong nhiều trường hợp, lính canh còn đưa tất cả quần áo của học viên Pháp Luân Công, bao gồm cả đồ lót cho đồn cảnh sát nơi các học viên bị bắt. Trước khi gia đình các học viên gửi quần áo cho họ, các học viên không có gì để mặc và phải đi hỏi sự trợ giúp từ các tù nhân khác.

Tất cả các lính canh cả nam và nữ có thể nhìn thấy các học viên trên camera giám sát được lắp đặt trong phòng giam của họ.

Mỗi lần học viên rời khỏi phòng giam của họ rồi quay lại sau cuộc gặp gỡ với luật sư hoặc trả lời thẩm vấn của cảnh sát thì các tù nhân sẽ lột trần họ một lần nữa và buộc họ phải nhảy để làm nhục họ.

Tra tấn về thể chất

Trong mấy tháng đầu tiên sau khi vào đây, chúng tôi bị buộc phải dậy từ 4 giờ sáng và ngồi thẳng lưng trên một ghế nhỏ cả ngày mà không được cử động. Chỉ khi nào sử dụng nhà vệ sinh thì mới được cử động. Trên đường ra nhà vệ sinh, các lính canh yêu cầu chúng tôi phải cúi khom người xuống để đi.

Mỗi người được phép sử dụng nhà vệ sinh năm hoặc 6 lần mỗi ngày nhưng mỗi lần chỉ được sử dụng hai phút. Nếu bạn không xong đúng thời gian, các lính canh sẽ kéo bạn ra ngoài nhà vệ sinh.

Mặc dù một vài học viên có vấn đề đang cần giải tỏa bản thân vài tuần hoặc cả tháng, những lính canh vẫn bắt họ phải ăn uống đầy đủ ba bữa mỗi ngày, nếu không họ sẽ bị bức thực.

Tất cả những gì chúng tôi có là canh với rau thái mỏng. Chất lượng của đồ ăn chỉ được cải thiện khi có các cơ quan bên ngoài tới thăm. Sau khi họ rời đi, thì chúng tôi lại tiếp tục phải ăn những đồ ăn như cũ .

Lính canh không cho phép học viên Pháp Luân Công nói chuyện với bất cứ ai. Nếu họ thấy hai học viên nói chuyện với nhau hoặc giúp đỡ lẫn nhau, thì các học viên phải lau dọn phòng giam và nhà vệ sinh từ sáng sớm cho đến tối trong nhiều ngày. Các tù nhân có thể đánh và lăng mạ chúng tôi bất cứ khi nào họ thích.

Trong phòng giam rất đông đúc tới mức chúng tôi chỉ có thể ngủ ở hai bên, tất cả các tù nhân kẹp chặt nhau trên sàn nhà. Tôi rất khó thở, hông và chân của tôi đã bị đau. Rất khó khăn để có thể ngủ được.

Tai cửa mỗi phòng giam có một hòm thư góp ý, nhưng nó chỉ là vật trang trí, vì không ai trong chúng tôi được phép có bút hay giấy, cũng như chúng tôi chưa bao giờ được phép khiếu nại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/3/364880.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/10/169784.html

Đăng ngày 23-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share