Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-02-2018] Tôi có một công việc văn phòng khá bận rộn, bởi vì vậy, tôi có ít thời gian để đi ra ngoài nói với mọi người về Đại Pháp. Tôi đã nói với mọi người xung quanh tôi, nhưng cảm thấy con số đó là quá nhỏ bé.
Tháng 10 năm 2016, tôi đã có một ý nghĩ: mình nên nói với mọi người về Đại Pháp trên đường đi làm về. Không lâu sau đó, chồng tôi bắt đầu ăn tối ở văn phòng ông ấy. Tôi không cần phải về nhà nấu cơm tối cho ông ấy nữa, nên tôi có thể ở bên ngoài muộn hơn.
Giảng chân tướng trên đường từ cơ quan về nhà
Tôi phối hợp với một học viên khác. Sau giờ làm, tôi sẽ gặp cô ấy và chúng tôi bắt đầu đối thoại với những người mà chúng tôi gặp. Chúng tôi thường làm khoảng một tiếng rưỡi mỗi ngày; hiệu quả rất tốt.
Tôi đã từng có nhiều vấn đề khi nói chuyện với mọi người – Tôi sợ tiếp xúc với những người lạ, và tôi không muốn đứng dưới ánh đèn sáng choang trên phố vì sợ bị lộ danh tính. Không lâu sau, tôi bắt đầu vượt qua những vấn đề này, và đột phá một cách nhanh chóng. Chính niệm của tôi được tăng cường mạnh mẽ. Khi tôi chân chính có tâm cứu người, nỗi sợ của tôi trở nên yếu hơn.
Với những người đang vội, chúng tôi chỉ đưa tờ rơi. Nhưng khi chúng tôi thấy những người đi chậm hoặc tản bộ, chúng tôi sẽ nói chuyện với họ sau khi đưa họ tài liệu; đôi khi chúng tôi thậm chí mở tài liệu ra và nói về một số nội dung và có thể thuyết phục họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Nhiều người rất hưởng ứng với cách tiếp cận này.
Thỉnh thoảng chúng tôi đi ra ngoài cùng nhau; những lúc khác thì đi riêng. Để bảo trì tâm thái từ bi, tôi thường nhẩm trong tâm:
“Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (“Pháp Chính Càn Khôn”, Hồng Ngâm II)
.
Chúng tôi cũng liên tục phát chính niệm để loại bỏ bất kỳ can nhiễu nào.
Dần dần, tôi đã làm tốt hơn. Cho nên đôi khi tôi gặp những người từ chối nhận tài liệu và thậm chí muốn báo chúng tôi cho nhà chức trách, tôi không tranh cãi với họ. Tôi chỉ mỉm cười và tiếp tục giảng chân tướng cho họ một cách lịch sự. Hầu hết họ đều thay đổi thái độ và một số thậm chí nhận tài liệu.
Cứ khi nào tôi nói với mọi người bằng chính niệm và chân chính muốn cứu họ mà không sợ hãi trong tâm, Sư phụ sẽ luôn giúp tôi. Sư phụ đã giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (“Sư đồ ân”, Hồng Ngâm 2).
Bắt giữ
Một ngày vào tháng 5 năm 2017 trong một lần đang làm những việc này bên ngoài, một cảnh sát mặc thường phục đã thấy hai người chúng tôi và báo với cảnh sát. Chúng tôi đã bị bắt và bị giam ở đồn cảnh sát địa phương.
Một nhân viên cảnh sát từ Bộ phận An ninh Nội địa tới thẩm vấn tôi. Tôi đã trao đổi với ông ấy bằng thái độ lịch sự và nói với ông ấy chân tướng về Đại Pháp. Ông ấy đã lắng nghe. Khi tôi từ chối ký biên bản, ông ấy mặc kệ và không nổi giận.
Tôi hiếm khi ngủ vào ban đêm ở đồn cảnh sát. Thay vì thế, tôi liên tục phát chính niệm và nhẩm thuộc Pháp. Tôi cảm thấy chính niệm chưa bao giờ thuần tịnh và mạnh như thế. Trước đó, tôi chỉ có thể tập trung trong 30 phút; lần này, chính niệm của tôi tập trung một cách đáng ngạc nhiên.
Ngày hôm sau, cảnh sát mang tôi trở về nhà và lục soát nhà. Sau đó, họ trói tôi vào một cái ghế sắt ở phòng thẩm vấn. Tôi tiếp tục nói chuyện một cách lịch sự với bất kỳ nhân viên cảnh sát nào bước vào phòng mà không sợ hãi. Tôi liên tục nhớ lại các lời giảng của Sư phụ:
“Tu luyện thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện.” (“Lộ”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
“Trong quá trình chính niệm thì không kinh không sợ, kẻ ác hành hung chưa dừng thì chính niệm chưa dừng.” (“Chính niệm ngăn chặn hành vi ác”)
Tôi không được ăn trưa. Nhưng với sự trợ giúp và bảo hộ của Sư phụ, tôi không cảm thấy đói hay buồn ngủ. Tôi cảm thấy một cuộc chiến ác liệt đang diễn ra trong các không gian khác và tà ác đằng sau cảnh sát đang bị thanh trừ. Khi tôi được thả ra để sử dụng nhà vệ sinh, tôi mỉm cười với cảnh sát và ông ấy mỉm cười lại, sau đó ông ấy bảo rằng tôi sẽ được thả vào 8h tối.
Không có nhân viên cảnh sát nào tới thẩm vấn tôi trong suốt thời gian tôi ở trong phòng thẩm vấn. Khi tôi được thả, thậm chí viên cảnh sát đã từng quát mắng tôi cũng đã biểu lộ thái độ lịch sự. Tôi tiếp tục nói chuyện với họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp cho tới khi tôi đi về nhà.
Mặc dù tôi phủ nhận cuộc bức hại này, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã sử dụng cơ hội này để loại bỏ chấp trước sợ hãi của tôi. Khi chúng tôi làm các việc ở trong Pháp và với chính niệm mạnh mẽ, chúng tôi có thể vượt qua tất cả các khảo nghiệm. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện bản thân một cách vững chắc và làm tốt ba việc để hoàn thành thệ ước của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/22/362095.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/19/169096.html
Đăng ngày 5-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.