Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-01-2018] Những gia đình các học viên Pháp Luân Công đã bị bắt và giam phi pháp đã phải nhờ đến luật sư, vì ngày càng có nhiều luật sư sẵn sàng mạo hiểm để bào chữa cho các học viên.
Tuy nhiên, quá trình tìm một luật sư đạt tiêu chuẩn là không chắc chắn và nhiều lần ẩn chứa những cạm bẫy. Tôi đã nhận ra sự mập mờ khi tham gia vào nỗ lực giải cứu các học viên bị giam giữ phi pháp.
Tôi đã tổng kết lại ba điểm dưới đây làm lời khuyên cho những ai cần thuê luật sư. Tôi hy vọng rằng các học viên có kinh nghiệm tương tự sẽ giúp chúng tôi cải thiện hiểu biết của mình.
Thiếu kinh nghiệm
Tôi tới gặp một luật sư khá nổi tiếng ở thành phố của tôi dù tâm tôi không thoải mái. Vị luật sư đã khước từ tôi ngay khi ông ấy biết đây là vụ việc về Pháp Luân Công. Ông ấy nói rằng sếp của ông ấy đã ra quyết định từ chối các vụ việc Pháp Luân Công. Tôi có thể vẫn nhớ cảm giác buồn chán và tuyệt vọng sau khi gặp ông ấy.
Gần đây tôi nghe nói môi trường đã được cải thiện và chúng tôi có thể dễ dàng thuê luật sư để biện hộ cho Pháp Luân Công. Đây là một tin tốt, nhưng nó khiến chúng tôi đi sang cực đoan khác, vì chúng tôi bắt đầu ngưỡng mộ các luật sư một cách mù quáng. Miễn là luật sư do học viên giới thiệu thì chúng tôi sẽ chấp nhận luật sư đó mà không hỏi han gì cả. Mặc dù chi phí đôi khi cao nhưng chúng tôi cảm thấy là có hy vọng, bởi vì các học viên chia sẻ chi phí thuê luật sư nên mỗi người cũng không phải trả quá cao.
Vị luật sư đầu tiên chúng tôi đã thuê tới từ Bắc Kinh. Chúng tôi đều hài lòng và được đối xử giống như những học sinh tiểu học. Vị luật sư này khá lịch sự, tâm tính tốt, và nói năng có trình tự. Vì không có kinh nghiệm thuê luật sư nên chúng tôi lắng nghe chỉ dẫn của ông ấy. Chúng tôi răm rắp làm theo lời khuyên của ông ấy như những đứa con biết nghe lời.
Chúng tôi được bảo rằng nếu một học viên phân phát hơn 400 bản tài liệu Pháp Luân Công thì sẽ chắc chắn sẽ phải nhận án tù. Chúng tôi không chất vấn hay nghi ngờ thông tin của ông ấy, cũng như không phản đối tuyên bố của ông ấy. Kỳ thực, việc truyền đức tin là hợp pháp và phát bao nhiêu tài liệu cũng không thành vấn đề. Chúng tôi không hề phạm tội.
Luật sư cho rằng nếu học viên bị ghi hình trên camera thì không được thừa nhận đó là mình, thế thì mới dễ biện hộ cho học viên. Tuy nhiên, nếu hai học viên trình bày không giống nhau thì sẽ có vấn đề.
Nếu học viên bị cảnh sát thẩm vấn và có bản ghi âm buổi thẩm vấn ấy thì luật sư này sẽ không nhận vụ việc. Thậm chí, một học viên địa phương đã có tên trong băng ghi âm các buổi thẩm vấn cũng không được biện hộ.
Luật sư này khuyên chúng tôi nên tuyên bố rằng chứng cớ chưa đầy đủ và chỉ ra những bằng chứng bị bóp méo, cố gắng không thừa nhận bản ghi âm. Ông ấy còn nói rằng việc có đức tin là không bị luật pháp Trung Quốc cấm.
Với tôi, biện hộ vô tội là sai–vì trước hết, ai vô tội thì không cần phải mặc cả là mình vô tội. Sau khi đưa ra vấn đề này, tôi được bảo rằng nếu ông ấy tuyên bố học viên vô tội khi tu luyện Pháp Luân Công ngay từ đầu thì sẽ bị đuổi ra khỏi phòng xét xử. Việc này giúp tôi nhận ra rằng tất cả những gì chúng ta cần làm là làm sao để luật sư được làm việc trước tòa.
Tuy nhiên, Sư phụ đã giảng chúng ta cần phủ nhận hoàn toàn cuộc bức hại. Nếu việc bào chữa bắt đầu bằng cách sử dụng một nửa sự thật, thế thì việc biện hộ cũng không có tác dụng lắm. Chúng ta biết rằng cứ ở đâu vấn đề nảy sinh thì cần phải giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Nhưng khi đối diện với luật sư đó, chúng tôi đã quên mất những lời giảng của Sư phụ.
Công lý không được thực thi trong trò chơi của các luật sư
Một luật sư khác có vẻ rất sáng suốt và có cá tính. Ông ấy không hề chuẩn bị bản biện hộ viết tay; thay vào đó, ông ấy có chiến thuật bào chữa ở tòa. Ông ấy giỏi nắm bắt những kẽ hở trong luật để “tấn công” công tố viên và tập trung vào việc “moi lỗi” trong bằng chứng. Ông ấy đã tuyên bố rằng tu luyện là vô tội. Vì vậy, chiến thuật này có vẻ tốt ở bề mặt.
Mặc dù việc bào chữa thể hiện những gì họ đã lên kế hoạch, nhưng bản án vẫn rất nặng. Kết quả của phiên xử không được quyết định bởi việc bào chữa, mà bởi sự can thiệp và áp lực của Phòng 610.
Trong khi khiếu nại, luật sư đơn giản là không hề đề cập tới Pháp Luân Công, mà chỉ phản đối một cách hời hợt rằng bằng chứng là không đầy đủ.
Chúng tôi đã kiểm tra lại tài liệu mà ông ấy chuẩn bị thì thấy ông ấy rất chuyên nghiệp và hợp pháp, mặc dù có phần không khả quan lắm. Một số học viên đồng ý với quan điểm của ông ấy, nhưng một số khác chất vấn tại sao ông ấy không đề cập về tính hợp pháp khi tu luyện Pháp Luân Công.
Luật sư nói rằng có hai kiểu biện hộ: một là biện hộ bản chất của vụ việc, kiểu kia là chứng minh vô tội. Ông ấy cho rằng bất kỳ quan điểm biện hộ nào dựa trên việc đòi vô tội là vô dụng. Do đó, ông ấy tập trung vào kết quả thu được, thậm chí bảo với chúng tôi có thể bị cáo có tội, sẽ không có vấn đề gì miễn là họ có thể thắng kiện. Ông ấy nhấn mạnh rằng chúng tôi không nên đối xử với ông ấy như một người tu luyện, mà nên làm như ông ấy gợi ý.
Nghe ông ấy nói và biết rằng ông ấy chỉ là người bình thường, rốt cuộc chúng tôi cảm thấy rằng chúng tôi không nên bảo ông ấy biện hộ cho các học viên Pháp Luân Công như thế nào. Ông ấy là một chuyên gia và khó nói bất kỳ điều gì ngược với quan điểm của ông ấy. Tuy nhiên, họ muốn giảng chân tướng cho nhân viên được phân công vụ việc này.
Dù sao đi nữa, tôi cứ cảm thấy cách tiếp cận này không đúng để biện hộ vô tội. Một học viên nói: “Chúng ta không thể nói sự thật ở tòa để cứu người sao?”
Nếu trong đơn khiếu nại, và trong lúc biện hộ ở tòa, không ai được nhắc đến thì làm sao có thể giải thể can nhiễu ở không gian khác? Những bằng chứng đó là có tội hay vô tội?
Trong khi luật sư nói, tôi nghĩ: “Nếu việc chứng minh là tu luyện không có tội không thành vấn đề hoặc nếu không hoàn toàn chắc chắn như vậy thì chẳng phải bạn đã chấp nhận rằng người đó có tội hay sao?”
Tôi tiếp tục nghĩ: “Kiểu bào chữa này chẳng phải đã biến thành nhận tội rồi sao? Chẳng phải bản biện hộ vô tội mà luật sư của ông Chu Hướng Dương viết cho ông ấy để đòi công lý trở thành vô dụng sao?”
Tương tự, luật sư này bị người nhà học viên bị bắt bãi miễn sau khi một luật sư bình thường khác được thuê đã biện hộ có tội.
Như vậy, chúng ta đang thiếu những lô gíc cần thiết, thiếu minh bạch Pháp lý và trao đổi thông tin chắc chắn với luật sư. Chúng ta đã lờ đi tầm quan trọng của việc nhấn mạnh vào công lý và vô tội. Chúng ta cần phải thắng các vụ xử Pháp Luân Công, chứ không chỉ cho người liên quan. Chúng ta nên bảo vệ công lý và sự thật chứ không phải chơi trò chơi chỉ để chiến thắng kiện.
Ngay cả người thường còn đòi công lý và chính nghĩa. Tà không bao giờ thắng chính. Tại sao chúng ta, các học viên, lại sợ công lý có thể làm cho tà ác nổi điên?
Chúng ta mong tòa sẽ thực thi pháp luật sau khi chúng ta cẩn thận tìm ra một lỗ hổng để núp mình sao? Sở cảnh sát, viện kiểm sát, và những tòa án đều nằm dưới sự chỉ huy của Phòng 610, mỗi đơn vị đều có ý định bức hại.
Nếu chúng ta chân chính muốn cứu các học viên thì chẳng phải là tùy thuộc vào học viên bị giam đó và chính niệm của các học viên địa phương hành xử như một chỉnh thể sao? Và dưới sự bảo hộ của Sư phụ, chẳng phải phép mầu sẽ triển hiện sao?
Đóng vai trò chủ đạo
Một lần tôi hỏi người nhà của một học viên để lấy tên của các thẩm phán và viện kiểm sát để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Người nhà không dám hỏi luật sư về thông tin mà tôi yêu cầu. Tôi được bảo rằng luật sư khá nóng tính và thiếu kiên nhẫn. Người nhà học viên được khuyên là không nên bảo luật sư phải làm gì.
Quả thật, trong hầu hết các trường hợp làm việc với luật sư, vì tôn trọng, ngại ngùng, khiêm tốn mà chúng tôi lúc nào cũng lắng nghe và hiếm khi lên tiếng, vì thế mà bỏ qua việc chia sẻ quan điểm và yêu cầu của chúng tôi.
Trong một trường hợp khác, chúng tôi yêu cầu bổ sung một khiếu nại trong quá trình kháng án. Luật sư đã từ chối và nói rằng nếu chúng tôi kiên quyết là ông ấy phải làm như thế thì ông ấy sẽ yêu cầu trả thêm phí. Vì thế, chúng tôi không yêu cầu nữa.
Trước đây, không luật sư nào đồng ý biện hộ cho các học viên. Chúng tôi phải tự bào chữa cho họ, dựa vào những người đã bị bắt và các học viên khác nói sự thật để thanh lý môi trường bức hại.
Chúng tôi phải tinh tấn hơn nữa và phải đọc các điều khoản luật. Chúng tôi nghĩ rất nhiều cách để thực hiện, vì thế đã hình thành một chỉnh thể chặt chẽ hơn.
Vì chúng tôi thuê luật sư nên luật sư là người phát ngôn của chúng tôi. Với lý do “luật sư là đang đại diện cho chúng tôi” nên chúng tôi tới trại tạm giam ít hơn và tránh gặp các thẩm phán, cảnh sát an ninh quốc gia, và viện kiểm sát. Như thế, chúng tôi đã tránh né nhiều cơ hội đối diện với những người bức hại và giúp họ có thái độ thiện chí hơn.
Chúng tôi đã để luật sư xử lý mọi việc với tư cách là đại diện tư pháp trong khi chúng tôi rút lui, ở nhà, phát chính niệm, và chờ đợi kết quả. Với tất cả thời gian đã qua, có ai biết liệu chính niệm của chúng tôi là tốt hay không?
Do cần nhiều người hơn, chúng tôi quên mất việc phát chính niệm cho học viên mà chúng tôi đang giải cứu. Chỉ khi luật sư tới gặp cứ hai hoặc ba tháng một lần thì chúng tôi mới báo cho vài người tới họp và chia sẻ tin tức. Khi luật sư rời đi, chúng tôi cũng rời đi cả. Cho nên một vụ việc có thể dễ dàng kéo dài hơn một năm. Câu hỏi tiếp theo là: Chúng tôi có đang cứu các học viên bị bắt hay không?
Để nhận thức tốt hơn về thủ tục pháp lý, tôi đã đọc nhiều bài báo trên mạng một cách hệ thống với hy vọng chúng sẽ là một công cụ để phản đối cuộc bức hại và giải cứu các học viên. Tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi đã có kinh nghiệm pháp lý và một mô hình pháp lý chuyên nghiệp. Nếu ai cũng để tâm tìm hiểu kinh nghiệm của các học viên khác thì có lẽ chúng ta sẽ học được cách tự biện ho cho chính chúng ta, người thân của chúng ta, và các học viên khác.
Đặc biệt, một vài luật sư không sẵn sàng trực tiếp buộc tội những kẻ bức hại. Thực ra, chính chúng ta có thể làm việc này để giúp các học viên bị bắt bảo vệ quyền lợi chính đáng của họ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/1/358857.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/7/168971.html
Đăng ngày 28-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.