Bài viết của Tiểu Vũ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp
[MINH HUỆ 6-11-2017] Tôi là một cô bé 13 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2015. Tôi từng là một người khá ốm yếu, thường bị cảm lạnh và sốt. Tôi thường xuyên phải đến bệnh viện và có biệt danh là “người ốm yếu”. Tuy nhiên, tất cả bệnh tật của tôi đã nhanh chóng khỏi sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng vứt bỏ được nhiều thói quen xấu như khóc nhè, cứng đầu và ăn vặt.
Tôi tự đánh giá mình là một học sinh trung bình, nhưng sau khi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, kết quả ở trường của tôi đã cải thiện rất nhiều. Tâm trí tôi dường như thanh tỉnh hơn và tôi nhận ra tầm quan trọng của việc học Pháp.
Mùa hè năm nay, tôi đã từ bỏ ý nghĩ đi nghỉ cùng với bố tôi, ông hiện đang làm việc ở một thành phố khác. Thay vào đó, tôi ở nhà để học Pháp. Tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân bốn lần, xem và nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp). Tôi cũng đọc một số bài giảng Pháp ở các nơi, cũng như các bài chia sẻ của học viên trên trang web Minh Huệ.
Bố tôi thường đi công tác quanh năm và chỉ có mẹ và tôi ở nhà. Một ngày tháng 6 năm 2016, mẹ và bà tôi bị bắt trong khi đang phân phát tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Bà tôi sợ cảnh sát nên họ đã ép bà đến để họ có thể khám nhà chúng tôi.
Tôi biết nơi mẹ để các sách Đại Pháp, nhưng tôi không nói bất kỳ điều gì với cảnh sát vì tôi biết mẹ tôi đang làm điều ngay chính nhất. Dẫu cảnh sát có hỏi gì, tôi cũng chỉ nói rằng tôi không biết. Họ lục soát tất cả mọi nơi nhưng không tìm thấy gì. Sau đó họ rời đi.
Những trải nghiệm thần kỳ
Mặc dù mới chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được một thời gian ngắn, nhưng tôi đã trải nghiệm rất nhiều khoảnh khắc kỳ diệu. Tôi cảm nhận được Sư phụ luôn ở bên tôi mọi lúc, chăm sóc cho tôi và dõi theo tôi trưởng thành. Sau đây là một vài câu chuyện mà tôi muốn chia sẻ.
Học cách đối xử tốt với người khác
Đạo đức con người đang xuống dốc nhanh chóng, và ở các trường học của Trung Quốc, việc cha mẹ hối lộ giáo viên là chuyện thường thấy, vì họ hy vọng con cái họ sẽ được đối xử đặc biệt. Nếu không, con họ sẽ bị phớt lờ và nhận được những lời nhận xét không tốt, bị các giáo viên mắng hoặc đánh.
Mẹ tôi là một học viên Đại Pháp và sẽ không bao giờ hối lộ hay tặng quà cho giáo viên. Nhưng tôi chưa bao giờ bị họ đánh hay mắng cả.
Khi tôi học lớp 6, cô giáo chuyển tôi xuống bàn sau, ngồi cạnh một cậu bạn mà không ai thích ngồi gần cậu ấy. Cậu ấy ở bẩn và cơ thể có mùi nồng nặc. Nhiều bạn cùng lớp đã bắt nạt cậu ấy. Tôi khá cảm thông vì cha mẹ cậu ấy làm việc ở thành phố khác và cậu ấy sống với bà của mình.
Tuy nhiên, một tháng sau đó, mùi cơ thể của cậu ấy càng tệ hơn và tôi thực sự buồn nôn. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc dùng khăn giấy để bịt mũi. Tôi muốn cô giáo đổi chỗ cho mình, nhưng tôi không lên tiếng.
Tôi nghĩ rằng một học viên Đại Pháp cần phải thiện. Nếu tôi không ngồi cạnh cậu ấy, thì ai sẽ ngồi? Có lẽ đây là điều Sư phụ an bài cho tôi, Ngài muốn tôi tu tâm từ bi và tiếp xúc với những người có duyên phận. Có thể tôi sẽ giúp thức tỉnh cậu ấy.
Tôi đã thay đổi thái độ của mình với cậu ấy và thậm chí đã giải thích cho cậu ấy những điều mà cậu ấy không hiểu trong bài học. Tôi chia sẻ rằng cậu ấy nên tắm và cần thay quần áo thường xuyên. Tôi không bao giờ đề cập điều gì liên quan đến việc này với mẹ tôi.
Khi chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp, mẹ đã mang một vài thứ đến trường cho tôi và sau đó biết chuyện tôi ngồi cạnh cậu bạn ấy. Mẹ tôi không vui và muốn xin cô giáo chuyển chỗ ngồi khác cho tôi, nhưng tôi đã ngăn mẹ lại. Nhờ thể ngộ về Pháp tôi đã có thể nhìn nhận sự việc này một cách tích cực. Tôi đã ngồi cạnh cậu bạn ấy trong suốt cả kỳ học sau của năm học.
Vượt qua nghiệp bệnh
Mùa đông năm ngoái, tôi bị sốt cao. Mặt tôi đỏ và nóng bừng, khiến tôi cảm thấy choáng váng. Tôi không thể đi học trong ba ngày. Mẹ tôi nói: “Đây không phải là bệnh. Có lẽ nó xảy đến do con đã lơ là học Pháp.”
Mẹ hỏi liệu tôi muốn nghe các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp hay đi khám bác sỹ. Không chần chừ, tôi trả lời: “Con muốn nghe các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp.” Do đó mẹ và tôi đã nghe các bài giảng Pháp ở Tế Nam. Lúc đầu tôi nằm, nhưng khoảnh khắc nghe tiếng của Sư phụ, tôi đã dậy và ngồi xếp bằng ở thế hoa sen. Việc ấy không dễ dàng vì đầu óc tôi đang quay cuồng, nhưng tôi vẫn kiên định và tập trung lắng nghe.
Tôi nhìn thấy một vị Phật to lớn ngồi đối diện mình và mỉm cười. Tôi nhẹ nhàng nói với mẹ: “Sư phụ đang ở đây, đang ngồi đối diện với con và mỉm cười thật tươi.” Sau đó, tôi nhìn thấy các vị Phật y phục màu vàng và xanh ở khắp mọi nơi, trên bàn, trên ghế sofa, trên sàn nhà. Họ cũng ngồi tư thế song bàn và kính cẩn lắng nghe bài giảng của Sư phụ.
Tôi cố gắng chỉ cho mẹ thấy có các vị Phật và Bồ Tát ở khắp mọi nơi! Nhưng mẹ tôi nói: “Đừng chỉ tay! Việc đó rất bất kính! Con nên chắp tay trước ngực để cảm tạ Sư phụ và hoan nghênh các vị Thần, Phật!”
Tôi ngồi xuống và nghe bài giảng Pháp trong hơn hai giờ. Cơn sốt dần biến mất và cả cơ thể tôi rất nhẹ nhàng. Sau bữa tối, tôi nghe thêm hai bài giảng Pháp nữa. Buổi sáng hôm sau, tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu và thoải mái.
Kể từ ngày hôm đó, bất kể mùa đông rét buốt hay mùa hè nóng nực, tôi đều không bị cảm lạnh nữa. Kết quả học tập ở trường của tôi càng ngày càng tốt hơn. Học kỳ trước, tôi đạt điểm A cho tất cả các môn học và giành được hai giải thưởng.
Vào một ngày cuối tuần, mẹ và tôi tới nhà bà tôi. Bà cho tôi một vài chiếc bánh rất ngon. Khi chuẩn bị cắn một miếng, tôi nhìn thấy ảnh của Sư phụ trước mặt. Tôi nghĩ: Ăn trước ảnh Sư phụ như thế này chẳng phải là bất kính hay sao? Do đó tôi đã ra ngoài để ăn bánh. Lúc đó tôi bị loét miệng, nhưng lại không thấy đau khi nhai. Tôi lấy ngón tay chạm vào chỗ vết loét, nhưng nó đã không còn ở đó nữa. Việc này khiến tôi thực sự cảm ân Sư phụ vì Ngài thậm chí chăm sóc cho tôi từ những điều nhỏ như thế.
Được chọn vào một trường trung học tốt
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, cha mẹ muốn tôi theo học tại một trường tư thục, nhưng trường tư này chỉ chấp nhận những học sinh tốt nhất của huyện. Phần lớn việc nhận học sinh là do quan hệ cá nhân của cha mẹ với những người chủ chốt trong trường.
Tôi không dám đăng ký trường đó vì không nghĩ mình sẽ được vào, nhưng hai ngày trước kỳ thi đầu vào, mẹ tôi đã đến gặp bác dâu tôi vì bác có em gái là giáo viên trong trường. Ngạc nhiên là mọi thứ diễn ra suôn sẻ và tôi nhận được một thư xác nhận. Mẹ háo hức nói với tôi chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào. Tôi không nghĩ mình có thể làm được do đó tôi đã không nhiệt tình lắm.
Mẹ hỏi tôi: “Con lo sợ điều gì? Con là một học viên Đại Pháp và đang được Sư phụ bảo hộ. Không có điều gì con không thể làm. Hơn nữa mẹ nghĩ con đã được an bài để học ở trường đó.” Sau đó mẹ giải thích rằng ban đầu thư xác nhận kia là dành cho một học sinh khác. Nhưng vài ngày rồi mà học sinh đó không đến nhận nên khi bác dâu tôi tới gặp em gái thì thư đó đã ở đấy rồi. Giống như bác tôi đã nói: “Như thể là thư xác nhận ấy dành cho Tiểu Vũ.”
Thời gian ấy, ban ngày tôi học kinh văn giảng Pháp và tối thì nghe các bài giảng của Sư phụ. Một ngày trước khi thi, mẹ nói tôi xem lại các bài học và sẵn sàng cho kỳ thi, nhưng tôi khăng khăng rằng cần nghe xong các bài giảng của Sư phụ trước. Vào khoảng chín giờ tối, tôi đột nhiên nhìn thấy một vị Phật ngồi đối diện với mình và mỉm cười. Khi tôi muốn nhìn gần hơn thì Ngài biến mất. Tôi cảm nhận rằng Sư phụ đang khích lệ mình!
Tôi nghe xong bài giảng vào lúc 9 rưỡi tối. Sau đó tôi bắt đầu xem lại các bài học để chuẩn bị cho kỳ thi. Sau một lúc tôi bắt đầu buồn ngủ. Sau đó tôi nghe thấy một giọng nói đang gọi tôi và nhận ra Sư phụ đang thanh lý con ma ngủ đang can nhiễu tôi. Tôi sẽ không xứng đáng là đệ tử Đại Pháp nếu tôi học không tốt. Do đó tôi đã thức khuya để xem lại các bài học.
Sáng hôm sau tôi dạy rất sớm và mẹ đưa tôi tới trường. Mẹ nói tôi đừng lo lắng và đừng quên niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi liên tục lặp lại những chữ đó trong khi xếp hàng vào hội trường thi.
Lúc đầu tôi hơi lo lắng một chút, nhưng tôi đã điều chỉnh trạng thái tinh thần của mình và xin Sư phụ gia trì. Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi bình tĩnh trở lại và hoàn thành bài thi.
Buổi chiều, tôi được thông báo rằng nhà trường đã nhận tôi! Cả mẹ và tôi đều tin rằng chính là Sư phụ đã giúp tôi. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ.
Khi lớn lên, tôi luôn để ý thấy mẹ tôi khá cứng rắn khi ở nhà và thậm chí bố tôi cũng phải nghe mẹ. Nhưng từ năm ngoái, khi mẹ tôi bị bắt và bị giam giữ 10 ngày vì đức tin, tất cả họ hàng và bạn bè của gia đình tôi bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực về Đại Pháp.
Bố tôi thậm chí đã quát mắng mẹ qua điện thoại và đe dọa mẹ rằng nếu việc học tập ở trường của tôi bị thụt lùi, bố sẽ bắt mẹ tôi phải chịu trách nhiệm.
Những ngày đầu năm, bố tôi không muốn về nhà trong dịp Tết. Tôi cố gắng cầu xin và thuyết phục bố qua điện thoại. Cuối cùng bố đã về nhà vào đêm giao thừa nhưng luôn không tốt với mẹ và bỏ mặc mẹ.
Lần này, khi nghe tin tôi đã vượt qua kỳ thi và được nhận vào một trường học tốt, bố đã vội vã về nhà để chúc mừng tôi.
Tôi nhân cơ hội này nói cho bố nghe một vài điều kỳ diệu mà Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại và những lợi ích tôi thu được từ môn tu luyện. Bố mỉm cười hạnh phúc, còn họ hàng và bạn bè của gia đình tôi cũng ngưỡng mộ và đối xử tốt với mẹ tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/6/356396.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/27/166891.html
Đăng ngày 4-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.