Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-8-2017] Cô Khâu Thiết Diễm, một cư dân ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh đã bị cầm tù suốt ba năm sau khi cô bị giam giữ lần thứ tư vì tu luyện Pháp Luân Công. Mọi nỗ lực kháng cáo của cô trong tù đều vô ích.

Bị bắt và buộc tội oan

Ngày 7 tháng 8 năm 2014, tôi nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công và bị báo cho chính quyền. Trên đường về nhà, hai cảnh sát đã tiếp cận và cố bắt giữ tôi, nhưng tôi kháng cự lại.

Ngay sau đó, một chiếc xe cảnh sát khác đến. Bốn cảnh sát đã túm lấy tôi và đẩy tôi vào xe cảnh sát. Tôi cảm thấy ngột ngạt và tim đập nhanh. Một cảnh sát nhìn thấy tình trạng của tôi và cười, nói rằng tôi giả vờ bị bệnh.

Khi đến đồn cảnh sát, tôi cảm thấy khát và chóng mặt. Tim tôi vẫn tiếp tục đập nhanh. Họ không cho tôi uống nước. Tôi bị còng tay và xích vào một thiết bị tra tấn. Sau hai giờ đồng hồ, bốn cảnh sát đưa tôi về nhà và lục soát nhà tôi. Họ tịch thu các sách Pháp Luân Công và một bức tranh chân dung Sư phụ.

Tại đồn cảnh sát, tôi bị khoá vào một lồng thép lớn. Sau đó, tôi bị đưa ra và còng vào thiết bị tra tấn một lần nữa. Sau đó, giám đốc Đội An ninh Nội địa đã lệnh cho trưởng đồn cảnh sát cam kết rằng tôi sẽ bị kết án.

Họ lấy dấu vân tay của tôi và đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Một bác sĩ nói với cảnh sát rằng tôi bị bệnh tim nặng. Mặc dù vậy, tôi vẫn bị đưa đến trại tạm giam Số 1 thành phố Thẩm Dương vào khoảng 1 giờ sáng.

Tại trại tạm giam, những người tra tấn mặc thường phục đã thẩm vấn tôi hai lần. Họ đe dọa và yêu cầu tôi ký vào biên bản thẩm vấn nhưng tôi từ chối.

Một vài ngày sau, trưởng đồn cảnh sát đến cùng hai nhân viên từ viện kiểm sát địa phương. Họ hỏi tôi về một số thông tin cá nhân và cảm nhận của tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Họ nói rằng đây là tất cả những gì họ cần biết.

Hai tuần sau, hai cảnh sát cho tôi xem lệnh bắt giữ. Họ yêu cầu tôi ký tên, nhưng tôi từ chối và bảo họ rằng họ đã làm việc trái pháp luật. Viện kiểm sát buộc tội tôi “sử dụng tổ chức tôn giáo để phá hoại việc thi hành pháp luật”, một tội danh thường được sử dụng để vu khống các học viên Pháp Luân Công.

Xét xử phi pháp

Tháng 1 năm 2015, tôi được thông báo rằng phiên xét xử đã được lên lịch vào lúc 3 giờ chiều ngày hôm đó. Họ đưa tôi đến tòa án trong tình trạng bị còng tay, xích chân và mặc áo tù nhân.

Phiên xét xử được tổ chức tại Tòa án quận Tân Khu ở Thẩm Dương. Trong phòng xử án có sáu người mặc thường phục, nhưng tôi không thấy bất cứ người thân nào của mình. Tôi được cho biết rằng công an không có thông tin liên lạc của gia đình tôi và họ không cần thiết phải có mặt ở đó.

Chánh án đưa ra hai chiếc túi đựng bằng chứng cho “tội” của tôi. Trong tất cả các vật phẩm gồm hơn 20 cuốn sách Pháp Luân Công, các đĩa DVD Thần Vận và các cuốn Cửu Bình thì chỉ có 3 cuốn sách về Pháp Luân Công là thuộc về tôi.

Tôi nói với họ rằng tôi không làm hại ai và tôi vô tội. Họ đã vi phạm pháp luật và phạm tội ác. Trước khi tôi bị đưa đi, họ yêu cầu tôi ký vào bản ghi chép của tòa án, nhưng trong đó không có những gì tôi đã nói, vì vậy tôi từ chối ký.

Hai tháng sau, các nhân viên trại tạm giam nói với tôi rằng tôi bị kết án ba năm tù.

Bị ngăn cản kháng cáo

Ngày 24 tháng 3 năm 2015, tôi bị đưa đến Nhà tù nữ tỉnh Liêu Ninh. Ngày đầu tiên, tôi không được cho ăn. Hai học viên phải dùng chung một chiếc giường nhỏ. Tôi không được phép tắm rửa và phải xin phép để sử dụng nhà vệ sinh.

Hôm sau, khi được đưa đến phân xưởng, tôi phải đứng úp mặt vào tường trong vài giờ.

Các nhân viên nhà tù đã sắp xếp một vài tù nhân theo dõi tôi. Họ không cho phép tôi luyện công và thường lăng mạ tôi vì không làm theo cách của họ.

Tôi quyết định kháng cáo và nói với trưởng bộ phận, người có trách nhiệm trợ giúp về pháp lý [ở đó]. Thay vì trợ giúp tôi, cô ta đã tức giận và cố gắng ngăn tôi lại. Thấy tôi kiên trì, cô ấy khiến mọi thứ khó khăn hơn. Đầu tiên, cô ta không cho tôi mượn hoặc mua bút hay giấy. Sau khi tôi có bút và giấy, tôi chỉ có thể viết trong một giờ đồng hồ dưới ánh sáng mờ.

Sau khi tôi hoàn thành xong thư kháng cáo của mình, không ai trong số các quan chức nhà tù muốn gửi thư cho tôi. Khi gia đình tôi đến thăm, trưởng phòng nói với họ về đơn kháng cáo của tôi. Cô ta nói rằng cô sẽ gửi đơn kháng cáo của tôi vào thư điện tử cho họ, nhưng cô đã không làm điều đó. Đơn kháng cáo đó chưa bao giờ được gửi đi.

Bài viết liên quan:

Được thả sau ba năm giam giữ trong trại lao động cưỡng bức, một học viên ở Thẩm Dương lại tiếp tục bị bắt giữ lần thứ tư


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/20/-352760.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/17/165442.html

Đăng ngày 26-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share