Bài viết của Lý Chiêu, học viên Pháp Luân Công

[MINH HUỆ 19-8-2017] Tôi sống trong một ngôi làng xa xôi ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Các con đường đi đến những ngôi làng gần đó đều trùng điệp qua nhiều đồi núi và một số rất dốc, điều đó khiến chúng trở nên nguy hiểm. Đặc biệt khi có tuyết rơi thì tai nạn thường xuyên xảy ra. Xe buýt thường ngừng chạy vào những ngày tuyết rơi, gây bất tiện cho người dân địa phương. Điều này vẫn là vấn đề trong nhiều năm và chính quyền địa phương không làm bất cứ điều gì để giải quyết.

Các học viên Pháp Luân Công trong làng tôi đã tụ họp để bàn về vấn đề này. Là học viên chiểu theo Chân–Thiện–Nhẫn, tất cả chúng tôi đều đồng ý rằng mình cần phải nghĩ cho người khác trước và phải giải quyết vấn đề an toàn của đoạn đường này.

Lúc đó, cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang ở đỉnh điểm và các học viên địa phương thường xuyên bị bắt. Chúng tôi đã chia sẻ rằng, mặc dù chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ vứt bỏ tâm sợ hãi và giải quyết vấn đề này một cách nghiêm túc.

Khi có tuyết rơi, chúng tôi dọn tuyết trên một con đường vào thời điểm như đã thoả thuận từ trước. Một số người dùng xẻng xúc tuyết còn những người khác thì dùng chổi. Tuyết đã đóng thành một lớp băng lớn trên đường vì không được dọn đúng thời điểm và các phương tiện đi lại phải cán lên nó, nén nó thành một lớp băng dày. Chúng tôi đã phải làm nứt tảng băng bằng cách đào và dỡ nó ra từng miếng một.

Chúng tôi đã mất nửa ngày để dọn con đường. Mùa đông ở vùng Đông Bắc Trung Quốc trời rất lạnh, đặc biệt là sau khi tuyết rơi. Chúng tôi không bỏ cuộc. Suốt 17 năm qua, bắt đầu từ năm 2000, chúng tôi đã dọn con đường bất cứ khi nào có tuyết rơi, ngay cả khi đó là ngày Tết Nguyên đán hay dịp lễ hội quan trọng khác.

Trong những năm đầu, chúng tôi chỉ dọn một phần đường công cộng ở địa phương. Sau đó, chúng tôi đã dọn hết 6 con đường nối qua hai ngôi làng. Khi khối lượng công việc tăng lên, chúng tôi đã dành nhiều thời gian hơn cho công việc. Một số con đường đã không được dọn kịp thời. Chúng tôi đã mua một xe tải tro than với giá vài trăm nhân dân tệ để rải trên những con đường ngăn không cho xe ô tô bị trượt. Khi tuyết rơi nhiều, chúng tôi mua thêm nhiều tro than hơn.

Người qua đường ban đầu cảm thấy tò mò khi chúng tôi mới bắt đầu dọn tuyết và đã hỏi: “Các bạn kiếm được bao nhiêu tiền mỗi ngày?” Một người trong chúng tôi đã bảo với họ: “Chúng tôi là những học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi tự nguyện làm công việc dọn dẹp đường này.” Người dân địa phương bắt đầu nhận ra rằng chúng tôi tình nguyện làm việc này để giữ cho các đoạn đường được an toàn.

Một số người đi đường đã bày tỏ lòng cảm kích của họ bằng cách bấm còi. Một số người qua đường đã gật đầu và vẫy tay chào chúng tôi. Một số đưa ngón tay cái của họ hướng về phía chúng tôi. Một số tài xế đã mang nước ngọt, bánh mì và trái cây đến cho chúng tôi. Chúng tôi đã không nhận những thực phẩm đó nhưng các tài xế đã để lại rồi lái xe đi. Bác tài xế lái xe buýt ở địa phương nói: “Tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai nói xấu Pháp Luân Công.”

Nhiều người qua đường cũng nhận xét tương tự: “Các bạn rất xuất sắc. Các bạn đã phục vụ cộng đồng bằng tiền của chính mình. Một số người làm việc này một hoặc hai lần thì có thể được, nhưng các bạn đã làm việc này suốt nhiều năm qua. Không ai có thể làm được điều như các bạn đã làm.”

Một người dân cao tuổi trong làng nói: “Nếu tất cả mọi người đều giống các bạn, thì sẽ không còn cần cảnh sát nữa.“ Một người quản lý trong làng nói: “Tất cả mọi người trong làng chúng ta đều biết Pháp Luân Công là tốt.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/19/351322.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/1/165245.html

Đăng ngày 13-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share