Bài viết của Trừ Trần, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-6-2017] Tôi là một học viên ở huyện Lễ, tỉnh Hà Bắc. Khi còn nhỏ tôi luôn được cha mẹ và anh chị nuông chiều, từ đó dưỡng thành thói tự tư, kiêu ngạo, luôn muốn chiếm phần thắng, có chuyện không được như ý liền khóc lóc ầm ĩ. Tình trạng cũng không khá hơn khi tôi trưởng thành hơn. Tôi luôn cố chấp theo hướng của mình và luôn phải giành phần thắng. Nếu tôi phải chịu một phần dù là nhỏ của thất bại, thì điều đó làm tôi rất đau khổ. Dù luôn khiến cuộc sống đi theo cách mình nhưng tôi vẫn nghĩ cuộc sống này thật bất công và phàn nàn không ngừng.

Điều đó vẫn diễn ra cho tới khi tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi trở thành học viên, tôi đã học được cách tôn trọng và nghĩ đến người khác, không tranh không đấu, khi gặp mâu thuẫn thì trước tiên tìm lỗi ở bản thân mình, từ đó sửa đổi một cách chân thành. Thậm chí bạn tôi còn nói tôi đã trở thành một người vui vẻ, khoan dung và hiểu biết hơn.

Cùng với việc tâm tính tôi được đề cao thì sức khoẻ của tôi cũng được chuyển biến. Tôi cảm thấy như mình là người may mắn nhất thế giới!

Hai năm trước, một chiếc xe tải đã đâm vào tôi trong lúc tôi lái xe. Toàn bộ phần bên phải và đằng trước xe tôi đã bị biến dạng. Người lái xe đã rất sợ hãi và nói với tôi rằng anh ấy sẽ gọi người đến cứu.

Ở thời điểm đó, tôi biết mình không thể đối xử với anh ấy theo cách mình đã làm trước đây, khi tôi chưa phải học viên Pháp Luân Công. Tôi nhớ lời Sư phụ yêu cầu chúng ta phải nghĩ đến người khác trước. Chính vì thế, tôi đã an ủi và nói với anh ấy tôi sẽ nhờ công ty bảo hiểm sửa chữa. Tuy nhiên, khi tôi gọi tới công ty bảo hiểm, anh ấy nói rằng dù thế nào thì tôi cũng phải chịu toàn bộ phí tổn.

Người lái xe có vẻ như là một người trẻ thật thà và mới đi làm kiếm sống. Tai nạn của chúng tôi đã khiến con đường bị tắc lại và có nhiều xe đang chờ. Tôi nói với anh ấy cần phải di chuyển xe đi vì chúng tôi đang cản trở giao thông. Anh ấy khăng khăng rằng chúng tôi nên đợi hỗ trợ và hy vọng có thể giải quyết được.

Một phụ nữ trung tuổi tiến đến và muốn tìm hiểu điều gì xảy ra và ai là người chịu trách nhiệm. Cũng có một người lái xe dừng lại lúc đó là bạn tôi. Anh ấy đã cố gắng giải thích với bà ấy rằng đó không phải là lỗi của tôi.

Tôi nói với bà ấy: “Tôi biết người thanh niên này là một người làm việc chăm chỉ và cậu ấy không cố ý để xảy ra việc này. Tôi là một học viên Pháp Luân Công, và tôi sẽ không nhận gì từ cậu ấy. Nếu phải tốn một khoản tiền lớn để sửa xe, cậu ấy có thể chia sẻ với tôi, nếu nó không lớn thì tôi sẽ lo việc này.”

Khi tôi nói xong, bà ấy rất cảm động.

Bà nói: “Chị quả là một người tốt, cậu lái xe này là cháu của tôi, xin hãy nói cho tôi biết sửa xe thế này tốn bao nhiêu tiền.”

Những người chứng kiến cũng rất cảm động vì hành động của tôi. Tôi nói với họ tôi là một học viên Pháp Luân Công.

Khi tôi đưa chiếc xe này tới xưởng thì họ thông báo việc sửa chữa hết hàng nghìn tệ. Chủ của xưởng xe đã bị sốc khi biết tôi đã để người lái xe đi sau khi cậu ấy gần như đã phá huỷ xe của tôi.

Ngày hôm sau, cô của người lái xe này đã gọi cho tôi. Tôi biết người lái xe là trẻ mồ côi và bà ấy đã nuôi cậu trưởng thành và tìm việc lái xe tải cho cậu. Tôi nói với bà tôi rất thông cảm cho hoàn cảnh của bà.

Tôi nói: “Số tiền cậu ấy trả cho tôi có thể giúp tôi rất nhiều, nhưng có thể đó là gánh nặng cho anh ấy. Tôi sẽ trả hoá đơn này.”

Bà ấy cứ nhất định sẽ trả hết tiền. Tôi từ chối vì bà không làm gì cả. Bà nói với tôi rằng bà ấy đã nói chuyện với chồng và cả hai đều nhận ra các học viên Pháp Luân Công thực sự là những người tốt, điều này trái với những gì người khác nói về cuộc bức hại.

Bà nói: “Chúng tôi thực sự tôn trọng chị và tín ngưỡng của chị.”

Kỳ thực là chi phí sửa xe cũng nằm ngoài khả năng của tôi. Chồng tôi đã qua đời nhiều năm trước và tôi phải nuôi hai đứa con. Hiện đứa con út thì vẫn đang đi học và tôi chỉ có thể vừa đủ sống sau khi trang trải các chi phí. Chính vì thế tôi không muốn nói chuyện này với con và tôi không muốn chúng phải lo lắng.

Đứa con trai lớn của tôi đang trong quân đội và nó chỉ về nhà vài lần một năm. Lúc đó nó gọi tôi đi đón nó từ bến tàu trong khi xe tôi vẫn đang trong xưởng. Tôi phải nói với nó những gì xảy ra. Nó rất lo lắng và liên tục hỏi tôi.

Tôi nói: “Mẹ khoẻ. Người gây tai nạn là một thanh niên nghèo khó và mẹ không thể lấy tiền của cậu ấy.”

Con trai tôi im lặng.

Sau đó tôi thấy con trai tôi gửi lên một thông điệp với ảnh của tôi qua ứng dụng WeChat của nó. Trong đó nó viết: “Một người mẹ như vậy là niềm tự hào của tôi.”

Lúc đó tôi rất xúc động.

Tôi cũng thấy người cô của người lái xe tải vào bình luận thông điệp đó: “Tôi muốn thích thông điệp này 100 lần!”

Bà cũng gửi cho tôi một tin nhắn: “Chị quả là một người tốt! Chúng tôi muốn trở tành những người tốt như chị.”

Sau đó chi phí sửa xe không nhiều như dự đoán, hết khoảng 400 tệ. Tôi tin rằng người sửa xe thông cảm với hành động của tôi và muốn giúp đỡ tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/10/345433.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/22/164367.html

Đăng ngày 4-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share