Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-5-2017] Tôi sinh ra ở vùng đông bắc Trung Quốc và tu luyện Pháp Luân Công từ khi còn nhỏ, nhưng đã ngừng tu luyện một thời gian. Tôi quay trở lại tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2011, khi tôi theo học ở một trường cao đẳng ở miền nam. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình và hy vọng rằng sẽ có thêm các học viên trẻ tuổi quay trở lại con đường tu luyện.

Sư phụ bảo hộ tôi

Không lâu sau khi quay trở lại tu luyện thì tôi viết thư cho các bạn cùng lớp với tôi ở vùng đông bắc để nói với họ về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Khi các bác bảo vệ của nhà trường hỏi tôi về những bức thư đó, tôi đã vô cùng lo lắng. Tuy nhiên, tôi xin Sư phụ giúp đỡ và sau đó tôi đã nói với họ sự thật về Pháp Luân Công. Họ đã không hỏi gì nhiều và để tôi rời đi.

Vài ngày sau, có ba người lạ mặt đến trường và đưa tôi đến một căn phòng để thẩm vấn tôi. Tôi từ chối không hợp tác và họ đe dọa sẽ bắt tôi, nhưng họ đã bỏ đi khi tôi cự tuyệt sự hăm dọa.

Ngay sau đó, họ bảo tôi gặp họ ở một nhà hàng sang trọng ngoài khuôn viên của trường. Họ nói bóng gió rằng có thể tôi sẽ không được nhận bằng tốt nghiệp nhưng họ muốn giúp đỡ tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn kiên định với tín tâm của mình.

Sau khi nói chuyện với mẹ mình, tôi nhận ra rằng tôi không nên gặp gỡ họ nữa. Tôi từ chối gặp lại họ và đổi số điện thoại. Họ đã không quay trở lại.

Sau khi đọc trên trang web Minh Huệ rằng cuộc bức hại ở thành phố đó rất tàn khốc kể từ năm 1999 thì tôi nhận ra rằng tôi đã đối mặt với mối nguy hiểm rất lớn. Sư phụ đã bảo hộ cho tôi.

Có lần tôi hướng nội và tìm thấy điểm yếu của mình. Tôi có tâm sắc dục và chính niệm của tôi không đủ mạnh. Tôi đã quyết định chính lại bản thân.

Ban ngày, tôi đọc một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Ban đêm tôi đọc kinh văn của Sư phụ trong khoảng hai giờ đồng hồ và luyện công. Tôi đã thực hiện mọi điều mà Sư phụ bảo các học viên chúng ta cần phải làm. Tôi kể với các bạn trong lớp về Pháp Luân Công bất cứ khi nào có cơ hội. Vì thế nhiều người trong số họ đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức Đoàn Đội của nó.

Nắm lấy cơ hội nói cho người khác biết về Pháp Luân Công

Trước khi tốt nghiệp, tôi tham gia một khóa tập huấn kiến thức nghiệp vụ ở một trường cao đẳng khác. Đây là cơ hội rất tốt để tôi nói với các bạn cùng lớp về Pháp Luân Công. Nhưng do ở quá gần lớp học nên đã hạn chế thời gian tôi có thể nói với các bạn trong lớp.

Rồi nhà trường chuyển chỗ ở của chúng tôi đến một nơi mà mỗi ngày tôi phải đi bộ hơn 30 phút. Tôi nắm lấy cơ hội này để nói với các bạn cùng lớp về Pháp Luân Công.

Một bạn đang có dự định vào Đảng. Sau khi tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy đã quyết định không vào nữa và thậm chí đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức Đoàn Đội.

Cô ấy nói: “Tớ thực sự ganh tị với những người có niềm tin. Con người mà không có niềm tin thì quả là nhàm chán, gồm cả tớ đây. Tớ sống một cách vô nghĩa.”

Cuối đợt tập huấn, tôi đưa đĩa CD có thông tin về Pháp Luân Công và cuộc bức hại cho các bạn cùng lớp và thầy cô giáo.

Vượt qua tâm sợ hãi

Sau khi tốt nghiệp, một học viên ở nhóm học Pháp của chúng tôi đã bị bắt. Con gái cô ấy cũng là một học viên đã thuê luật sư, và tôi đi cùng cô ấy đến bất cứ nơi đâu mà cô ấy cần. Tôi phát chính niệm bất cứ khi nào cô ấy và luật sư nói chuyện với các nhà chức trách.

Vị luật sư xin được năm chỗ ngồi cho họ hàng người thân mà muốn dự phiên tòa, nhưng chỉ có ba người đến. Vì thế hai học viên có thể vào phòng xét xử để phát chính niệm, trong khi những người khác phát chính niệm ở ngoài tòa nhà.

Do có giấy tờ tùy thân nên tôi được chọn vào phòng xét xử, khi đó tâm sợ hãi của tôi nổi lên. Do sợ bị nhận ra nên tôi cố tìm ra một lý do là tôi không phải họ hàng của bị cáo. Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi đã đổi ý và vào dự phiên xét xử.

Tôi ngồi với cô con gái và phát chính niệm trong khi luật sư đang biện hộ. Tôi có thể cảm nhận được uy lực của chính niệm do các học viên bên ngoài tòa nhà phát ra.

Phối hợp thành một chỉnh thể

Chăm chỉ học Pháp giúp tôi nhận ra rằng các học viên sẽ mạnh hơn khi họ phối hợp với nhau thành một chỉnh thể. Vì thế, khi làm hạng mục, tôi làm các việc đòi hỏi kỹ năng máy tính mà tôi đã được học và để những người khác làm việc khác. Khi các học viên không thể đến họp do không có phương tiện đi lại, tôi sẽ đến đón họ.

Mẹ tôi không muốn nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công ở nơi công cộng. Tôi đã mua cho mẹ phong bì và một cái máy in. Giờ đây mẹ tôi có thể sản xuất tài liệu Pháp Luân Công ở nhà.

Khi học Pháp tốt, tôi nhận ra rằng chúng ta cần tu bản thân cho tốt để làm tốt ba việc mà chúng ta phải làm.

Sư phụ giảng:

“…Ta biết được rằng cần phấn khởi thẳng tiến trên con đường của Thần.” (“Ta là ai” – Hồng Ngâm III)

Tôi nhiệt tâm giảng chân tướng cho mọi người, nhưng tôi học Pháp chưa tốt. Tôi chưa tu luyện tốt nhưng sẽ bắt đầu chép Pháp và học thuộc Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/17/348259.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/11/164218.html

Đăng ngày 1-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share