Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20 -04-2017] Một người bạn đã cho tôi mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân và khuyên tôi nên đọc cuốn sách đó. Khi đó tôi không hề biết gì về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đọc khoảng 30 trang đầu trong đêm đầu tiên và thấy quyển sách rất hay. Đêm hôm sau, tôi đọc về năm bài công pháp, và quyết định sẽ học luyện công. Đêm thứ ba, sau khi đọc được khoảng 200 trang thì tôi cảm thấy nôn nao chóng mặt.

Bạn tôi đã gọi điện và hỏi tôi nghĩ thế nào về quyển sách đó. Tôi hỏi chị ấy vì sao tôi lại cảm thấy chóng mặt và đau bụng? Chị ấy đến nhà tôi ngay lập tức. Sau khi chia sẻ với chị ấy, tôi hiểu rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi và rằng tôi đã đắc Pháp. Tôi sớm cảm nhận được Pháp Luân xoay ở bụng dưới, lòng bàn tay và ở trán của mình.

Ngay sau khi tôi học năm bài công pháp, khi đang lái xe qua một chiếc ô tô tải chở rác cũ kỹ thì đột nhiên nó chuyển hướng và lao thẳng về phía tôi. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là đống rác bay thẳng về phía mình và tôi la hét ầm ĩ.

Sau đó tôi nhìn thấy Pháp Luân ở tấm kính trước, và ô tô của tôi đi qua chiếc xe tải đó. Về đến nhà tôi mới thấy sợ.

Khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần thứ hai thì tôi phát hiện rằng Sư phụ đã viết về một vụ tai nạn tương tự như vậy. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi!

Đảng viên trung kiên thoái xuất khỏi Đảng

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp cần phải tu trong Pháp, cần làm tốt ba việc của đệ tử Đại Pháp, thì mới có thể đi cho ‘chính’ con đường này, mới có thể tẩy sạch những thiếu sót của bản thân mình.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế ở Thủ đô Mỹ quốc 2012”)

Giờ đây tôi hiểu rằng Sư phụ đã bảo các học viên học Pháp, tu bản thân, phát chính niệm, và giúp mọi người hiểu rằng Đại Pháp là tốt, và vì sao Đại Pháp lại bị đàn áp. Nhờ sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi bắt đầu phân phát tài liệu Đại Phát và tham gia vào hạng mục gọi điện thoại.

Trong một buổi chia sẻ, tôi nghe một học viên đã làm được rất tốt khi giảng chân tướng trực diện. Tôi nghĩ rằng nếu mình có thể học hỏi từ chị ấy thì thật là tuyệt vời. Chắc hẳn Sư phụ đã nhìn thấy tâm nguyện của tôi. Tôi đã gặp học viên đó, và chị ấy đã giúp tôi cải thiện kỹ năng của mình.

Khi đi ra ngoài, chúng tôi chia việc cho nhau, một người sẽ giảng chân tướng còn người kia thì phát chính niệm. Tôi tự nhủ cần phải giữ được tâm từ bi và luôn mỉm cười.

Khi nhìn thấy những người thợ sửa đường ống nước, chúng tôi đã dừng lại và nói với họ về việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức Đoàn Đội. Chỉ trừ có một người, còn tất cả đều đã minh bạch được Đại Pháp là tốt và thoái Đảng.

Tôi đã tranh luận với người thợ mà từ chối thoái Đảng. Người học viên kia đã khuyên anh ấy không nên lăng mạ Sư phụ vì điều đó sẽ không tốt cho anh ấy. Sau đó anh ấy đã bỏ đi, và tôi vẫn nghe thấy anh ấy lăng mạ.

Vài ngày sau đó chúng tôi nói chuyện với một nhóm người. Một người đàn ông đã nói rằng anh ấy là Đảng viên. Tôi đưa cho anh ấy một cuốn Cửu bình và các tài liệu Đại Pháp khác. Anh ấy đã đồng ý đọc nhưng sẽ không thoái Đảng. Anh ấy chính là người đã tranh luận với tôi vài hôm trước.

Sau đó vài ngày, chúng tôi lại đến khu vực đó và gặp lại anh ấy. Anh ấy đã xin thêm tài liệu về Đại Pháp và thoái Đảng.

Sư phụ luôn ban cho chúng ta những nhiều tốt đẹp nhất

Có rất nhiều hảo sự, niềm vui và nước mắt. Cho dù thế nào, tôi biết rằng Sư phụ luôn ban cho chúng ta những điều tốt đẹp nhất.

Một buổi tối, khi chúng tôi đang phát tài liệu thì trời bắt đầu đổ mưa rất to. Tôi ngồi sau chiếc xe đạp điện. Gió rất mạnh. Tôi bám lấy người lái bằng một tay, tay còn lại cố gắng hết sức bảo vệ tài liệu Đại Pháp.

Trời rất lạnh và tôi tự hỏi: “Tại sao mình làm điều này? Mình luôn được người thân trong gia đình bảo vệ và chẳng bao giờ phải chịu khổ cực cả. Tại sao mình lại phải chịu đựng việc này?” Nước mắt lẫn nước mưa lăn dài trên má tôi.

Là một học viên Đại Pháp thật là khó khăn, tôi nghĩ: “Chúng ta cố gắng giúp mọi người minh bạch chân tướng về Đại Pháp, thế nhưng vẫn có những người hiểu sai về chúng ta. Vì sao lại phải như thế này?” Tôi thấy thương cho chính bản thân mình.

Rồi tôi lại có một ý niệm khác: “Nếu giúp đỡ mọi người hiểu được chân tướng một cách dễ dàng, và nếu có thể làm điều đó một cách thoải mái dễ chịu thì ai cũng làm được. Thế thì cần gì đệ tử Đại Pháp nữa chứ? Sư phụ sẽ không bảo chúng ta giúp mọi người nếu việc đó thực sự dễ dàng!”

Khi nghĩ đến đây thì tôi ngưng khóc. Khi về đến nhà, tôi hướng nội. Tôi nhận thấy rất nhiều tâm chấp trước như tâm vị tư, tâm an dật, thương cho bản thân, và mong được hồi báo, v.v.

Đêm đó, tôi mơ thấy mình và đồng tu đã trồng được rất nhiều cây táo. Cây rất sai quả nhưng đất thì lại khô cằn. Lá cây thì héo. Chúng tôi bắt đầu tưới nước cho cây cho đến khi đất ngập nước.

Tôi biết Sư phụ điểm hóa cho tôi rằng đôi khi có những điều trên bề mặt không phải là hảo sự, nhưng Sư phụ đã an bài điều tốt nhất cho chúng ta. Chúng ta chỉ cần nỗ lực mà thôi.

Trong bốn năm qua, Sư phụ đã nắm tay tôi và dẫn dắt tôi. Khi tôi buông lơi, Pháp tượng của Sư phụ trông rất nghiêm khắc. Thêm vào đó, Sư phụ còn điểm hóa cho tôi qua những giấc mơ hoặc các bạn đồng tu. Khi tôi tinh tấn, Pháp tượng của Sư phụ sẽ tươi cười và cho hoa ưu đàm nở ở nhà tôi. Sư phụ đang khích lệ tôi.


Bản tiếng Anh: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/20/345660.html

Bản tiếng Hán: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/7/164163.html

Đăng ngày 28-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share