Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-04-2017] Tôi tốt nghiệp trung cấp khi tôi 21 tuổi vào năm 1986, và tôi được tuyển vào giảng dạy ngay tại trường mình. Tôi vui sướng và đón đợi một tương lai sáng lạn ở phía trước.

Bị chẩn đoán viêm gan B

Trong đợt kiểm tra sức khỏe định kỳ, kết quả xét nghiệm cho thấy rằng tôi bị viêm gan B. Thời điểm đó, tôi bắt đầu một cuộc hành trình chữa bệnh kéo dài hết đợt này đến đợt khác. Sau một năm qua đi mà không tiến triển gì, tôi đã chuyển sang Trung Y.

Sau hai đợt chữa trị bằng thảo dược Trung y, tôi vẫn ốm yếu. Tôi mất sáu tháng nghỉ việc và đi khám bác sỹ Trung Y ngoại tỉnh mà người họ hàng hết lời ca ngợi. Tôi lưu lại nhà người họ hàng và đi khám bác sỹ hai lần một tuần.

Mỗi lần chúng tôi đi khám bác sỹ phải mất 2-3 tiếng đồng hồ cả đi lẫn về, và tôi phải đun tất cả các loại thảo dược vào ban đêm để lấy một bát thuốc đặc với nước thuốc có mùi vị dễ sợ. Sau sáu tháng, kết quả xét nghiệm cho thấy tôi chỉ khá lên một chút.

Tôi đi làm trở lại, tuy nhiên vẫn phải sắc và uống thuốc thảo dược hàng ngày. Các kết quả xét nghiệm thay đổi thất thường qua thời gian, và tôi đã trở nên chán nản. Tôi không biết [tình hình] này sẽ tiếp diễn bao lâu. Tương lai của tôi ra sao? Ý nghĩa cuộc đời tôi là gì?

Tình trạng này đã diễn ra khoảng chín năm. Sau đó, tôi kết hôn và có một con trai. Con trai tôi thể trạng kém và hay bị ốm. Thậm chí tôi đã thử các hình thức khí công khác nhau, mà hầu hết các môn tập đó đều tập trung vào kiếm lời. Tôi không khỏe hơn, và tôi không còn tin vào bất cứ môn khí công nào.

Tìm được đại đạo

Vào năm 1995, tôi nhìn thấy thông báo có lớp khí công miễn phí ở trường. Tôi đã nghi hoặc, nhưng, vì được miễn phí, tôi bảo người bố đã nghỉ hưu của tôi tập thử. Bố mẹ tôi đến đó vài ngày và cả hai người đều đã nói rằng môn tập rất tốt và bảo tôi cùng theo học.

Chồng tôi đang trong chương trình [nghiên cứu] tiến sĩ và thường xuyên tiếp xúc với chất độc. Sức khỏe của anh ấy đã càng ngày càng tệ, và anh ấy đã nghĩ đến việc xin nghỉ phép.

Cả hai chúng tôi tham gia lớp học Pháp Luân Đại Pháp, nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ, và học các bài công pháp từ các học viên lâu năm. Tôi học được nhiều từ chín bài giảng và hiểu được nhiều vấn đề vốn đã làm tôi luẩn quẩn trong thời gian dài. Tôi hiểu điều gì thực sự gây ra bệnh tật và cách để tiêu trừ được bệnh. Tôi đã hiểu được ý nghĩa của cuộc đời.

Hôm đó tôi ném đi tất cả các loại thuốc và bắt đầu luyện công với những người khác vào mỗi buổi sáng và học các bài giảng hai lần một tuần theo nhóm. Tôi bắt đầu chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và liên tục đề cao tâm tính của mình để trở thành một người tốt hơn.

Sáu tháng sau, tất cả kết quả xét nghiệm của tôi đều âm tính và các chức năng gan của tôi trở lại bình thường! Cuối cùng tôi đã cảm nhận được thế nào là một thân thể không bệnh tật. Sức khỏe chồng tôi cũng cải thiện và anh ấy đã lấy được bằng tiến sỹ.

Pháp Luân Đại Pháp chữa khỏi viêm gan B của anh trai tôi

Anh trai tôi cũng bị chẩn đoán viêm gan B, và bệnh tật đã khiến anh gần như tàn phế. Trong hai năm anh ấy bị nhập viện ba lần, và một phần lá gan của anh đã sơ cứng. Bệnh vàng da của anh rất nặng đến nỗi da dẻ của anh ấy trở nên vàng ệch. Bác sỹ của anh ấy cảnh báo với chúng tôi rằng tình trạng của anh ấy rất nặng và khuyên chúng tôi cần phải thực tế về khả năng khỏi bệnh của anh ấy.

Tôi nói với anh trai tôi về trải nghiệm của mình với Pháp Luân Đại Pháp và bảo anh ấy tập thử, nhưng anh ấy trả lời rằng anh không tin vào bất cứ thứ gì. Sau mỗi lần nhập viện, anh ấy cải thiện một chút, nhưng vài tháng sau bệnh của anh ấy lại tái phát.

Hai tháng sau khi anh ấy nhập viện lần thứ ba, anh ấy buồn nôn và bắt đầu nôn trở lại. Anh ấy chuyển sang [giai đoạn] vàng lợt toàn thân, kể cả ở vùng mắt. Bệnh viện không còn có thêm gợi ý nào, tuy nhiên bác sỹ của anh đã kê các phương thuốc dân gian bên cạnh liều thuốc thường xuyên. Anh ấy được chỉ dẫn uống nước tiểu của chính mình vào mỗi sáng. Chúng tôi đau khổ chứng kiến anh ấy chịu bao đau đớn. Anh ấy vô cùng khổ sở đến mức đã đồng ý tập thử Pháp Luân Đại Pháp sau khi được xuất viện.

Ba tháng sau đó sau khi anh được xuất viện, anh đã đến nhà của chúng tôi. Bệnh vàng da của anh đã biến mất, tuy nhiên nước da của anh còn hơi xanh. Sau khi luyện công khoảng một tuần, sắc tố xanh trên mặt anh mất dần và anh đã bắt đầu thèm ăn. Một tháng sau, nước da của anh có vẻ sáng bóng khỏe mạnh. Anh ấy khá lên từng ngày và khỏi bệnh nhanh chóng.

Khi anh ấy quay lại tái khám, tất cả kết quả xét nghiệm đều bình thường! Bác sỹ của anh không thể tin được rằng trước kia anh đã bị bệnh gan nặng.

Anh trai tôi đã khỏe mạnh kể từ đó, và đã 20 năm trôi qua. Cả gia đình tôi đã chứng kiến sự khỏi bệnh kỳ diệu của anh và ủng hộ Đại Pháp, ngay cả giữa cuộc bức hại.

Sau khi cuộc bức hại khởi động vào năm 1999, chồng tôi và tôi đều bị bắt giữ, bị kết án và đi tù vì niềm tin kiên định của chúng tôi. Chúng tôi mất việc làm và phải chuyển tới một thành phố khác để kiếm sống. Mặc dù cuộc sống khó khăn, chúng tôi tin tưởng vững chắc vào Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi tin rằng Phật quang phổ chiếu sẽ chiếu sáng muôn nơi và dẫn dắt mọi người trở lại con đường chân chính.


Bản tiếng Hán: https://minghui.org/mh/articles/2017/4/8/345336.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/20/162905.html

Đăng ngày 3-6-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share