[MINH HUỆ 14-4-2017] Cách đây vài hôm, tôi về thăm người cha 81 tuổi của tôi. Mẹ tôi nói ông đang ở ngoài đồng. Vài tiếng sau, ông cưỡi xe máy về nhà, trên tay còn cầm cả cuốc xẻng. Cả người ông ướt đẫm mồ hôi.

“Bố đang làm gì ngoài đó vậy?” Tôi hỏi.

“Bố vừa dọn một mảnh đất và đào hố sẵn ở đó. Ăn trưa xong, bố sẽ đi trồng mấy cái cây.”

Nhìn cha tôi đã lớn tuổi mà còn khỏe mạnh, tôi thực lòng rất biết ơn Pháp Luân Công.

Cha tôi là một nông dân điển hình của huyện Chư Thành, tỉnh Sơn Đông. Cách đây 12 năm, ông bị thoát vị đĩa đệm. Ông phải chống gậy đi lại và uống thuốc giảm đau để chống lại những cơn đau kéo dài. Tuy nhiên, ông bị dị ứng với thuốc, vì vậy, đầu ông bị nổi nhiều nốt đỏ rất ngứa.

Tình trạng của ông mỗi ngày một xấu đi. Hai chân ông sưng to. Ông thường khổ sở nói: “Ông trời muốn ta phải đi. Ta thật không cam tâm.” Hàng xóm của chúng tôi cũng khuyên chúng tôi nên chuẩn bị tang sự.

Cả mẹ tôi và tôi đều tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi biết rằng Pháp Luân Công có khả năng chữa bệnh thần kỳ. Chúng tôi nói với ông: “Bố đã thử mọi phương thuốc rồi. Sao bố không thử Pháp Luân Công?” Vì vậy, bố tôi đã bắt đầu cùng chúng tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công.

Cả cuộc đời, ông chỉ được đi học lớp học ban đêm một thời gian ngắn. Về cơ bản, ông là người mù chữ. Nhưng ông rất nghiêm túc và tập trung khi học chữ trong sách Chuyển Pháp Luân cùng với mẹ tôi.

Hàng ngày, ông đều đọc sách và luyện công, và sức khỏe của ông cải biến từng ngày.

Sáu tuần sau, tôi về thăm ông. Tôi thấy ông vừa cầm cuốn Chuyển Pháp Luân vừa nhẩm nhẩm đọc. Tôi cười nói: “Bố có thực sự biết những chữ bố đang đọc không? Hay bố đang giả bộ đọc đấy ạ? Bố có thể đọc to cho con nghe được không?” Cha tôi liền đọc to. Tôi nhận ra ông biết khoảng 70% số chữ. Nhưng cũng thật thú vị, bởi ông chỉ nhận ra những chữ này khi đọc Chuyển Pháp Luân. Nếu ông gặp những chữ đó trong một văn bản khác, ông sẽ không biết chúng có nghĩa gì.

Sáu tháng sau, ông không cần phải chống gậy đi lại nữa. Ông nói với mọi người rằng lưng ông đã khỏi và tất cả các cơn đau đã biến mất. Không những bệnh thoát vị đĩa đệm mà cả chứng viêm khớp hành hạ ông mấy chục năm cũng đã khỏi.

Ông vô cùng hạnh phúc và tràn đầy năng lượng. Ông còn đi dọn những đám đất hoang để trồng rau nữa.

Một ngày mùa xuân năm 2005, ông mang chỗ rau ông trồng được ra chợ bán. Một người đàn ông mua bốn tệ tiền rau nhưng lại dùng tờ 50 tệ để trả cho ông (50 tệ tương đương với khoảng nửa ngày thu nhập trung bình của một công nhân). Sau đó, khi cha tôi dùng tờ tiền đó để mua đồ ăn sáng, người bán hàng nói rằng nó là tiền giả. Cả buổi hôm đó, cha tôi không những không kiếm được đồng nào, mà còn bị mất số tiền để trả lại cho người mua rau kia.

Ông rất buồn và bất bình. Một người bán hàng rong ở chợ nói với ông: “Này ông, tôi trả ông 25 tệ để đổi lấy tờ 50 tệ tiền giả nhé.” Bị động tâm bởi lời đề nghị đó nên ông đã đồng ý. Nhưng ngay lập tức, ông thấy hối tiếc. Vì vậy, ông đã lấy lại tờ 50 tệ tiền giả và xé nó trước mặt mọi người.

Mọi người rất ngạc nhiên và nói ông thật ngốc. Ông đáp lại: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công. Một người đã dùng tờ tiền giả này để lừa tôi, nhưng tôi không thể trao đổi nó, bởi làm vậy tôi sẽ cho phép nó tiếp tục đi lừa những người khác. Việc đó là trái với nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi không hiểu biết nhiều, nhưng tôi biết Pháp Luân Công rất chân chính, và mọi người cũng nên biết điều đó.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/14/345606.htm

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/15/162846.html
Đăng ngày 26-5-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share