Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Anh

[MINH HUỆ 12-4-2017] Tôi rời khỏi Trung Quốc vào năm 2007. Trong vài năm đầu, chồng tôi đã cấm tôi tham gia bất cứ hoạt động nào của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đe doạ bằng cách đánh đập và chửi mắng tôi. Mặc dù tôi mong muốn được giúp các bạn đồng tu nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn không thể vượt qua sự ngăn trở của anh ấy. Tôi luôn hy vọng anh ấy sẽ đi công tác xa để tôi có thể ra ngoài. Khi anh ấy ở nhà, tôi phải nghĩ cách để thuyết phục anh ấy cho tôi đi. Đôi khi tôi không biết nói như thế nào hoặc không có cơ hội để nói chuyện với anh, mặc dù chỉ vài ngày nữa là diễn ra các hoạt động. Khoảng thời gian đó thật khó khăn đối với tôi.

Trong suốt năm đầu tiên tham gia quảng bá Shen Yun, tôi chỉ có thể ra ngoài một tuần một lần. Mỗi khi tôi về nhà, chồng tôi đều rất giận dữ. Trên đường về nhà tôi luôn động viên bản thân và tự nhủ rằng mình đang làm những điều chân chính nên không có gì phải sợ hãi cả.

Một đồng tu đã từng chỉ rõ trước mặt mọi người rằng tôi hiếm khi tham gia quảng bá Shen Yun. Chị ấy nói: “Cô là chủ cửa hàng, nên cô có thể quyết định thời gian mở cửa và đóng cửa.” Tôi nghĩ rằng chị ấy chẳng quan tâm gì đến hoàn cảnh của tôi và đã tranh cãi với chị ấy. Tuy nhiên, sau đó tôi tĩnh tâm lại và nhận ra rằng chị ấy nói đúng. Tôi có nhiều chỗ cần đề cao. Ngoài việc chồng tôi ngăn cấm, chấp trước của tôi vào lợi ích cá nhân cũng là một cản trở. Cửa hàng của chúng tôi không kiếm được nhiều tiền và chi phí đi lại để tham gia các hoạt động khá tốn kém. Tôi lo sợ chồng mình sẽ tức giận hơn khi tôi tham gia nhiều hoạt động.

Tôi quyết định sẽ vượt qua tất cả những rào cản này. Sau khi buông bỏ tâm chấp trước vào lợi ích cá nhân, tôi quyết định sẽ ra ngoài hai lần một tuần. Lúc đầu, tôi không nói với chồng, nhưng tôi chỉ ra ngoài sau khi anh ấy đi làm và về nhà trước khi anh ấy trở về. Trong vài tuần đầu anh ấy không biết tôi làm gì.

Có một lần, tôi và một học viên đi phát tờ rơi Shen Yun. Trời đã tối nhưng chúng tôi vẫn còn vài con phố chưa đi qua. Đồng tu muốn làm nốt, còn tôi thấy lo lắng bồn chồn muốn về nhà, nhưng cố lấy lại dũng khí và ở lại đến cuối cùng. Khi tôi vừa về nhà, chồng tôi hỏi: “Em đã đi đâu?”. Tôi nói khẽ: “Em đi phát tờ rơi”. Anh ấy không nói gì.

Từ sau đó, tôi bắt đầu ra ngoài hai lần một tuần. Chồng tôi tỏ vẻ không vui, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để quán xuyến việc nhà. Tôi thường về tới nhà sau 7 giờ tối và ngay lập tức bắt đầu việc nấu nướng mặc dù rất mệt mỏi. Trong tâm tôi thấy oán hận chồng. Tôi nghĩ: “Anh ở nhà cả ngày, mà vẫn đợi tôi về nhà nấu ăn cho anh!” Sau khi tinh tấn hơn trong tu luyện, tôi đã minh bạch được lời Sư phụ giảng:

Cật khổ đương thành lạc. (Khổ Kỳ Tâm ChíHồng Ngâm)

Tôi thấy rằng việc nấu ăn cũng chẳng quá khó khăn. Tôi hát các bài hát Pháp Luân Đại Pháp trong khi nấu.

Dần dần, tôi bắt đầu ra ngoài ba lần một tuần. Chồng tôi cuối cùng cũng quen với việc đó. Có lần khi tôi không ra ngoài như kế hoạch, anh ấy còn hỏi sao tôi không đi.

Tôi học được rất nhiều sau khi trải qua những mâu thuẫn trong gia đình. Tôi đã hướng nội và buông bỏ được nhiều tâm chấp trước, đặc biệt là chấp trước vào tình cảm, tính phàn nàn và tranh cãi. Trước đây, tôi thường che dấu những chấp trước bằng cách lấy cớ rằng mình đang đặt các hạng mục Đại Pháp lên hàng đầu, nhưng kỳ thực tôi đã không quan tâm đến cảm giác của người khác trong gia đình. Tôi đã học được cách suy nghĩ từ quan điểm của người khác và biết cách tha thứ. Không khí trong gia đình tôi sau đó đã có cải thiện. Giờ tôi có thể làm các công việc Đại Pháp bất cứ lúc nào.

Buông bỏ tâm chấp trước vào lợi ích cá nhân

Tôi may mắn được tham gia vào việc quảng bá Shen Yun. Điều đó là trải nghiệm thật thú vị và cũng thật thiêng liêng. Qua việc phối hợp với các học viên khác tôi có thể tìm thấy rất nhiều chấp trước và những vấp ngã trong quá trình tu luyện của mình. Tôi đã thu được rất nhiều lợi ích qua những trải nghiệm đó, nhờ đó tu luyện tinh tấn hơn.

Một lần tôi đi phát tờ rơi cùng hai học viên khác. Họ nói chuyện với nhau về cuộc sống của họ và về những thứ như xe cộ và nhà cửa. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên trân quý thời gian ở cùng nhau và nói về những kinh nghiệm tu luyện. Trong tâm tôi phàn nàn rằng họ đang lãng phí thời gian quý báu của chúng tôi. Trong suốt hai ngày làm việc cùng nhau, một trong số họ đôi khi vẫn trêu tôi, nên càng làm tôi có suy nghĩ tiêu cực hơn.

Mặc dù tôi không nói ra lời phàn nàn, nhưng Sư phụ đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, và thông qua một học viên khác để chỉ cho tôi thấy vấn đề. Tối hôm đó, cô ấy cùng tôi đi nhận tờ áp phích Shen Yun. Cô ấy nói với tôi rằng cô rất thích cùng làm công việc quảng bá Shen Yun với các học viên. Cô thấy rằng các học viên thật tốt bụng và đáng mến. Khi nghe cô ấy nói, tôi nghĩ: “Tại sao mình lại thấy rằng có những học viên tốt bụng, nhưng cũng có những học viên mà mình không thích? Có phải tôi có thiếu sót trong tu luyện?”

Học viên ấy đã chia sẻ với tôi một số kinh nghiệm trong tu luyện. Những câu chuyện của cô nói về việc loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực về đồng tu, trở nên từ bi và khoan dung hơn. Khi cô bắt đầu đứng ở góc độ của đồng tu để suy nghĩ, cô lý giải được họ, thấy được điểm tốt của họ, và bớt dần những suy nghĩ tiêu cực về họ. Đột nhiên tôi thấy rằng tôi cần làm tốt hơn. Kể từ đó, tôi thường xuyên nhắc nhở bản thân cần nhìn vào điểm tốt của người khác và biết nghĩ đến người khác hơn.

Trong vài năm đầu tham gia quảng bá Shen Yun, đôi lúc tôi cảm thấy không vui với cách người điều phối xử lý vấn đề. Nhưng sau khi đề cao tâm tính, tôi dần dần nhận ra rằng tôi đang phán xét anh ấy dựa trên những quan niệm người thường của mình. Tôi đã gắng sức loại bỏ điều ấy. Giờ đây tôi có ít suy nghĩ tiêu cực hơn, và không còn phàn nàn nữa.

Một lần tôi đã thấy cách mà đồng tu khác phối hợp vô điều kiện với người điều phối. Cô ấy và tôi đang lái xe trở về nhà. Cô ấy nói rằng cô không thể đi ăn cùng chúng tôi hôm này, cô cần về nhà gấp vì có nhiều việc nhà cần xử lý. Lúc đó đã 6 giờ tối và chúng tôi phải mất hai tiếng đồng hồ mới về tới nhà.

Sau khi đã dỡ đồ ra khỏi xe và chuẩn bị vào nhà thì cô ấy nhận được cuộc điện thoại từ người điều phối. Vì tôi đứng ngay cạnh cô ấy, tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Người điều phối nhờ cô đi lấy mười thùng tờ rơi quảng bá Shen Yun từ một địa điểm khác. Cô khẽ hỏi: “Khi nào anh cần?” Người điều phối trả lời: “Ngay bây giờ”. Học viên ấy đã trả lời rất bình tĩnh: “Chắc chắn rồi, tôi sẽ đi ngay.” Tôi thấy rất xúc động. Tôi tự hỏi bản thân: “Liệu tôi có thể làm những gì điều phối yêu cầu một cách vô điều kiện như thế không?”

Bất cứ khi nào gặp vấn đề, tôi lại nhớ tới câu chuyện của cô ấy. Tôi nhắc nhở mình cần buông bỏ những chấp trước vào lợi ích cá nhân và cần phối hợp không phàn nàn. Nếu có gì không vừa ý trong việc được giao, tôi sẽ nêu ra một cách có thiện ý.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/12/参与推广神韵中放下人心-345526.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/21/162914.html

Đăng ngày 18-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share