Bài viết của Hương Nhiên, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[Minh Huệ 21-5-2017] Năm nay tôi 60 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Trước khi tu luyện, tôi vô cùng bất mãn với việc bị giáng chức ở cơ quan và sức khỏe của tôi bị suy sụp. Thật may mắn vì tôi đã đắc Pháp, Đại Pháp đã cải biến cả tâm lẫn thân tôi. Sau đó tôi đã có thể hóa giải mối hiềm khích lâu năm với người giám sát bộ phận, người sau này đã hỗ trợ tôi và giúp đỡ tôi khi khi bức hại bắt đầu diễn ra .

Từ một người giám sát được trọng vọng đến một người chuyên gây rối

Những năm 90, tôi là công nhân sản xuất trong một công ty cỡ vừa tại Trung Quốc. Công ty tôi đã lắp đặt một dây chuyền sản xuất mới để sản xuất phanh xe ô tô. Các bộ phận của chúng tôi phải qua việc sát hạch chất lượng để đủ điều kiện là nhà cung cấp cho một nhà máy ô tô lớn. Công việc ở bộ phận của tôi là phun sơn cho những chiếc phanh này. Dây chuyền của chúng tôi phần lớn là tự động, nhưng việc phun sơn thì hoàn toàn là thủ công. Công việc này đòi hỏi người thợ sơn phải có kỹ năng thuần thục.

Công ty đã mời một người thợ lành nghề từ Đài Loan tới huấn luyện cho chúng tôi. Ba công nhân được chuyên gia lựa chọn đào tạo thành thợ chính. Tôi là một trong ba người đó. Sau khóa tập huấn, tôi trở thành người giỏi nhất trong số họ. Trước khi vị chuyên gia rời đi, ông ấy đã nói với quản lý của chúng tôi rằng tôi nên là người chịu trách nhiệm vận hành dây chuyền sơn này.

Quản lý của chúng tôi đã quyết định cho tôi sơn tất cả mẫu thử để đánh giá chất lượng. Tôi cẩn thận sơn 100 chiếc phanh và tất cả đều đạt chuẩn. Nhà máy chúng tôi đã được chọn là nhà cung cấp. Tôi trở thành giám sát đầu tiên ở bộ phận của chúng tôi và tay nghề của tôi được nhiều người công nhận. Tôi làm việc chăm chỉ và cần cù, và được đánh giá cao bởi cấp trên và đồng nghiệp.

Thời gian trôi qua, lãnh đạo bắt đầu chú ý đến những mối quan hệ cá nhân hơn là đạo đức nghề nghiệp và tay nghề kỹ thuật. Tôi được thuyên chuyển sang bộ phận khác và không còn làm việc ở vị trí giám sát. Tôi cảm thấy chán nản và tin rằng điều này là không công bằng.

Người giám sát ở bộ phận mới này không có bất cứ tay nghề kỹ thuật nào và cô ấy có được vị trí này qua quan hệ cá nhân, nên đa số nhân viên trong bộ phận đều nghĩ rằng cô ấy không xứng đáng. Cô ấy còn có giọng nói to sang sảng. Còn tôi thì có nền tảng kỹ thuật và mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp nên tôi tìm mọi cơ hội để gây khó dễ cho cô ấy.

Tôi luôn luôn được giao việc cuối cùng. Tôi chọn việc dễ dàng nhất nếu được. Tôi khuyến khích người khác tỏ thái độ lạnh lùng với cô ấy. Tôi đùa cợt về cô ấy. Tôi còn ghi lại tất cả những lỗi lầm và sai phạm của những giám sát và lãnh đạo, chực chờ cơ hội trả thù.

Lần nọ, mọi người được yêu cầu dọn dẹp cho buổi hội thảo. Tôi là người đến sau cùng. Những người khác đã làm một số việc và đã về hết. Phần khó nhất họ để lại cho tôi. Tôi trở nên vô cùng giận dữ và hét lên với cô ấy: “Tại sao tôi phải làm việc này? Chị không biết rằng chúng ta có nhiều người như thế nào à? Chị không biết phân công ai làm việc gì à? Chị đang nghĩ gì vậy?”

Người giám sát biết tôi đang muốn gây sự với cô ấy nên quay người đi và đến nói chuyện với quản lý. Tôi nghĩ rằng cơ hội của tôi đã tới. Tôi có thể dùng dịp này để làm ầm lên. Tôi chuẩn bị tinh thần để sẵn sàng gây khó dễ cho họ trước mặt mọi người bằng tất cả lỗi lầm và sai phạm của họ. Tôi theo chân cô ấy đến văn phòng quản lý.

Người quản lý biết rằng tôi sắp gây rối. Ông ấy mỉm cười và nói với tôi: “Nào hãy bình tĩnh, chúng ta sẽ dứt điểm chuyện này nhé.” Ông ấy quay sang người giám sát và mắng cô ấy. Việc này nằm ngoài dự kiến của cô ấy. Cô ấy đứng lặng không nói nên lời. Kể từ đó, tôi trở thành người khó làm việc nhất trong bộ phận của cô ấy, và cô ấy đã tránh xa tôi bất cứ lúc nào có thể.

Bệnh tim biến mất

Tôi không nhớ rõ thời điểm tôi mắc bệnh tim và viêm vi cầu thận. Tôi phải chấp nhận sự thật là tôi có thể đột tử vào bất cứ lúc nào. Khi tôi cảm thấy cuộc đời mình đã đi đến hồi kết, vài người đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) cho tôi.

Chưa đầy ba tháng tu luyện Pháp Luân Công, tất cả mọi triệu chứng bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi trở thành một con người khác. Không chỉ cả thân lẫn tâm tôi đều cải biến, mà quan điểm sống của tôi cũng thay đổi. Sư phụ giảng:

“Khi chúng ta gặp phải những chuyện phiền phức như thế, thì [chúng ta] không được giống như người ta mà tranh mà đấu. Họ làm sao, chư vị cũng làm vậy, thì chư vị chẳng phải người thường là gì? Chư vị không những không giống hắn mà tranh mà đấu, mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn. Một khi chư vị hận hắn, thì chẳng phải chư vị tức giận là gì? Chư vị chưa thực hiện được ‘Nhẫn’. Chúng tôi giảng Chân Thiện Nhẫn; ‘Thiện’ của chư vị cũng chẳng còn có nữa.”(Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng mọi việc đều có nguyên nhân. Tôi thay đổi thái độ của tôi với người giám sát. Trong công việc, tôi dừng việc lấy cô ấy ra làm trò đùa. Tôi lặng lẽ làm tốt nhất công việc của mình. Lúc đầu, những đồng nghiệp của tôi rất ngạc nhiên. Người giám sát nghi ngờ tôi đang chơi xỏ gì cô ấy. Nhưng tôi chỉ nghe theo lời dạy của Sư phụ và cố gắng trở thành một người tốt.

Lần nọ, một đồng nghiệp trêu chọc tôi. Nếu là trước kia, tôi sẽ tranh cãi lại. Còn lần này, tôi nói: “Bây giờ tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi sẽ không tranh cãi với chị nữa.” Cô ấy tiếp tục nhạo báng và xúc phạm tôi. Nhưng tôi chỉ lắng nghe và mỉm cười. Cuối cùng, cô ấy nói, “Chị đã thay đổi thật rồi.”

Mặt khác, người quản lý bắt đầu kiếm chuyện với tôi. Khi cô ấy điểm danh mọi người để bắt đầu công việc vào buổi sáng, cô ấy luôn luôn nhìn vào tôi. Mỗi khi có vấn đề nào đó trục trặc, cô ấy đổ lỗi cho tôi. Tôi nghĩ rằng đó là do tôi đã gây ra quá nhiều phiền phức cho cô ấy trước đây nên tôi chỉ lắng nghe và nhẫn nhịn mà không một lời phàn nàn.

Sư phụ giảng,

“Những va chạm hay một chút sự việc thì người thường cho là rất lớn, lời nói ra đều là để hơn thua cho mình, không thể nhẫn, bực tức lên thì việc gì cũng dám làm. Nhưng đã là người luyện công, thì những thứ mà người khác cho là rất lớn, thì chư vị nhìn thấy rất nhỏ, nhỏ lắm, quá nhỏ bé.” (Pháp Luân Công)

Lần khác, tôi đang thay giày thì cô ấy gọi mọi người đến họp. Tôi đã không thể ngay lập tức có mặt. Cô ấy bước đến chỗ tôi và ném đôi giày của tôi vào bồn rửa. Mọi người chung quanh rất sốc và nghĩ rằng tôi sẽ nhảy xổ vào cô ấy. Nhưng tôi chỉ đơn giản là bước tới bồn rửa và nhặt đôi giày của tôi lên.

Hóa giải những xung đột trong công việc

Người giám sát thường hay rời vị trí của cô ấy trong suốt giờ làm việc, và những công nhân khác hay lợi dụng điều này để ra về sớm. Việc này rất phổ biến ở Trung Quốc. Khi cô ấy quay lại làm việc, tôi thường là người duy nhất còn ở lại.

Một lần, cô ấy đi ra ngoài uống rượu. Khi cô ấy trở lại để kiểm tra mọi người, nhìn thấy tôi là người duy nhất còn ở tại vị trí làm việc và đang nhễ nhại mồ hôi vì phải cáng đáng mọi việc, cô ấy bối rối và nói: “Tôi, tôi có vài việc cần giải quyết…”

Tôi nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu. Mặt chị bị đỏ rồi. Chị nên nghỉ một lát và chị sẽ thấy khỏe hơn.” Cô ấy đã xúc động thấy rõ.

Dần dần mối quan hệ của chúng tôi đã cải thiện. Khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào 20 tháng 7 năm 1999. Tôi bị bắt vào trại tạm giam 15 ngày. Tin này lan truyền nhanh chóng tại nơi tôi làm việc. Mọi người thắc mắc Pháp Luân Công là gì và vì sao tôi bị bắt.

Người giám sát của tôi đến gặp quản lý công ty và nói: “Pháp Luân Công là tốt! Hương Nhiên là người tốt, là người tốt nhất mà tôi từng biết.” Cô ấy kể với họ về những thay đổi của tôi và mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi như thế nào trước và sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Cuối cùng khi tôi quay lại làm việc, ánh mắt của cô ấy nhìn tôi thật ấm áp. Cô ấy nói sang sảng như thường lệ, “Chị đã quay lại, tôi rất nhớ chị! Tôi đã nói với mọi người rằng Pháp Luân Công là tốt và chị là người tốt!”

Không một ai tại nơi tôi làm việc tố cáo tôi với chính quyền là tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói với mọi người về Pháp Luân Công và về cuộc bức hại. Tuy nhiên, cảnh sát luôn sách nhiễu tôi và gia đình tôi. Tôi bị buộc phải nghỉ làm. Con tôi bị buộc phải nghỉ học. Một khoảng thời gian, chúng tôi phải bôn ba khắp nơi để tránh bức hại. Đó là một giai đoạn khắc nghiệt.

Người giám sát giúp đỡ gia đình tôi trong suốt cuộc bức hại

Một ngày nọ khi đang đi bộ trên đường, tôi nghe một giọng nói lớn gọi tên tôi. Đó là người giám sát của tôi! “Chị khỏe không? Lúc nào tôi cũng nghĩ về chị!” cô ấy nói gấp gáp. Tôi kể cho cô ấy nghe về bức hại mà tôi và gia đình tôi đang chịu đựng. Tôi nói rằng con gái tôi bị buộc phải nghỉ học ngay trước khi tốt nghiệp cấp 3 và không thể vào đại học.

Cô ấy nói một cách giận dữ: “Làm sao mà cháu có thể vào đại học khi không có trường học chứ?! Đảng cộng sản thật tồi tệ khi bức hại những người tốt như chị. Hãy để tôi giúp chị. Tôi sẽ giúp chị đưa cháu trở lại trường học.” Cô ấy nói tiếp, “Họ [Chính phủ và các phương tiện truyền thông] nói rằng Pháp Luân Công [những học viên] đã tự tử ở quảng trường Thiên An Môn. Tôi biết đó không phải là sự thật. Tôi nói với mọi người rằng Pháp Luân Công là tốt và chị là một người tốt.” Tôi trào nước mắt.

Vài năm sau chúng tôi gặp lại nhau. Tôi nói rằng con tôi đã vào được một trường đại học tốt nhờ sự giúp đỡ của cô ấy, và tình cảnh gia đình tôi đã tốt hơn. Cô ấy đã rất vui. “Tôi ghi nhớ những gì chị đã nói với tôi, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’” cô ấy nói. Chúng tôi cùng trò chuyện và vui cười với nhau như những người bạn lâu năm.

Kể từ khi chúng tôi gặp nhau lần cuối cùng đến nay đã vài năm. Tôi vẫn xúc động mỗi khi nhớ đến lời tuyên bố sang sảng của cô ấy, “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, chị là một người tốt!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/6/8B-346789.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/21/163934.html

Đăng ngày 15-6-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share