Bài viết của học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-05-2017]

Tôi là y tá trong một bệnh viện. Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào tháng 01 năm 1999. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã trả lại tất cả các thiết bị y tế mà tôi đã mang về nhà từ nơi làm việc qua nhiều năm, và cho đến ngày hôm nay, tôi chưa từng lấy từ một chiếc tăm bông. Từ đó, tôi đã hành xử theo những giáo lý của Đại Pháp.

Tranh đấu để được thăng tiến

Chỉ hơn hai tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả chúng tôi đều được đưa ra đánh giá tại nơi làm việc. Bất cứ ai vào trước sẽ được thăng cấp và được tăng lương. Hàng năm, tôi thấy các đồng nghiệp của mình tranh đấu với nhau về vấn đề này, và tôi nghĩ điều đó chắc hẳn phải rất mệt mỏi. Tôi tự nhủ với bản thân hãy để tuỳ kỳ tự nhiên hơn là tranh đấu để được thăng quan tiến chức.

Cuối cùng, tôi không chỉ bị trượt khỏi hạng “xuất sắc”, mà còn bị đánh giá kém nhất trong khoa. Nhưng tôi coi việc đó thật nhẹ và cũng chẳng phàn nàn.

Nếu tôi không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ lên gặp cấp trên và yêu cầu họ phải đánh giá lại tay nghề của tôi. Nhiều đồng nghiệp nhận xét rằng tôi đã thay đổi kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vào tháng Bảy, mọi người nói với tôi rằng tôi sẽ được thăng chức mặc dù tôi không được xếp hạng “xuất sắc”. Các đồng nghiệp của tôi nói rằng tôi thật may mắn.

Tôi biết rằng, chiểu theo Pháp, khi tôi buông bỏ được chấp trước vào lợi ích cá nhân: Cái gì của tôi sẽ là của tôi. Nếu thứ đó không phải của tôi thì dù cho tôi tranh giành cũng không có được!

Áp dụng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn tại nơi làm việc

Vào tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng Sản Trung Quốc bắt đầu vu khống Pháp Luân Đại Pháp và bức hại các học viên.

Tôi đã cố gắng hết sức để tuân theo những Pháp lý của Đại Pháp tại nơi làm việc. Tôi đối xử tử tế với mọi bệnh nhân và an ủi họ hết mức có thể. Khi bệnh nhân hỏi tôi tại sao tôi luôn đối xử tốt với người khác, tôi đã tận dụng cơ hội để nói với họ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Một số người trong số họ thậm chí đã quyết định niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” và do đó họ đã khỏi được bệnh. Một số khác thậm chí còn bảo vệ các học viên khỏi bị bức hại.

Có lần, tôi đã gặp một người đàn ông bị chóng mặt trong khi đang chăm sóc bố vợ của anh ấy trong bệnh viện. Anh ấy mệt đến mức phải nằm xuống. Tôi gợi ý rằng anh ấy nên niệm thầm trong tâm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Ngày hôm sau anh ấy kể với tôi rằng, sau khi tôi rời đi, anh ấy đã hô ba lần, “Pháp Luân Đại Pháp hảo” rồi đứng dậy và đi ra ngoài. Sau đó anh ấy đã hoàn toàn bình phục và vô cùng kinh ngạc bởi trải nghiệm này.

Trong một dịp khác, con dâu của một bệnh nhân đã đến nhờ tôi giúp đỡ. Mẹ chồng cô ấy bị chảy máu trực tràng. Đó là một công việc rất bẩn thỉu và nặng mùi nhưng tôi đã giúp cho bà ấy cảm thấy thoải mái. Sau đó, vị bác sỹ đã nói với tôi “Tôi bái phục cô vì những gì mà cô đã làm.”
Trước đây tôi hẳn đã né tránh những công việc bẩn thỉu nhưng giờ đây tôi là một học viên Pháp Luân Công, tôi nghĩ đấy là công việc hết sức bình thường. Sư phụ dạy chúng ta phải biết đặt lợi ích của người khác lên trước lợi ích của bản thân mình.

Ngày hôm sau, con dâu của bệnh nhân đó muốn biếu tiền cho tôi. Tôi cười và từ chối thiện tình của cô ấy. Trong nhiều dịp tôi đã nói với các thành viên trong gia đình đó về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Lần này họ đã được chứng kiến môn tu luyện thật tuyệt vời như thế nào qua hành động của tôi. Tất cả bọn họ, khoảng hơn hai chục thành viên trong gia đình đã chấp nhận chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Thỉnh thoảng nhiều bệnh nhân muốn tặng quà và tiền cho tôi để hối lộ. Tôi lịch sự từ chối hoặc trả lại cho họ đồng thời nhân cơ hội giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả bọn họ đều cảm động bởi sự chính trực của tôi.

Mâu thuẫn gia đình 20 năm đã được hoá giải

Không lâu sau khi tôi gặp chồng tôi, mối quan hệ của tôi với gia đình anh ấy trở nên căng thẳng. Mẹ và chị gái của anh ấy muốn đè nén tôi còn về phần tôi cũng không chịu thua. Mâu thuẫn trở nên tồi tệ hơn sau khi chúng tôi kết hôn. Cuối cùng, chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc dọn ra ngoài ở và sống xa gia đình anh ấy.

Sư phụ giảng rằng chúng ta không nên oán hận những người khác khi bị đối xử không tốt. Do vậy, bất kể mẹ chồng tôi hà khắc thế nào, tôi cũng đều không oán không giận. Có lần bà đã bị xe ôtô đâm. Sau khi bà xuất viện về nhà, tôi đã chuyển đến nhà bà để chăm sóc cho bà. Tôi đã mua thuốc để điều trị bệnh huyết áp cao cho bà nhưng bà vẫn liên tục phàn nàn rằng nó chẳng có tác dụng.

Sau đó tôi phát hiện ra rằng bà đã không uống thuốc. Suy nghĩ đầu tiên của tôi đó là: “Tôi phải đi làm, đưa đón con đi học, vội vàng về nhà nấu nướng cho bà. Thay vì cảm ơn tôi, bà lại gây khó dễ cho tôi.” Nhưng sau đó tôi thấy thương cảm đối với bà, bà đang đánh bạc với cuộc sống của mình. Tôi không còn oán hận bà vì đã đối xử không tốt với tôi.

Dần dần mẹ chồng tôi đã thay đổi thái độ đối với tôi. Có lần bà đã đến thăm và xin lỗi vì đã đối xử không tốt với tôi. Khi bà phải nằm liệt giường, tôi đã chăm sóc cho bà. Sau đó bà đã bị mất trí nhớ và rất dễ nổi cáu với các thành viên trong gia đình. Thậm chí thỉnh thoảng bà còn đánh tôi. Bố chồng tôi cùng các con bà thấy bà thật phiền phức nhưng tôi biết bà bị bệnh tật hành hạ và đã tha thứ cho bà.

Sau khi bà mất, bố chồng và các chị chồng tôi đã quyết định đưa cho tôi toàn bộ đồ nữ trang của bà nhưng tôi đã từ chối và đưa nó cho hai người con gái của bà.

Tôi cũng buông bỏ tâm hận thù đối với chị chồng tôi. Khi chị chồng tôi và chồng của chị ấy phải làm việc ở một thành phố khác, tôi đã đón con trai họ về nhà mình vào cuối tuần và đối xử với cháu giống như con ruột. Chị chồng và chồng của chị ấy đã rất cảm động bởi hành động của tôi.

Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ tranh đấu với những người khác chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt và gây khó dễ với mọi người. Giờ đây tôi là một học viên, tôi đã học được cách giải quyết mâu thuẫn một cách bình tĩnh và cân nhắc đến những người khác.

Con vô cùng biết ơn Sư phụ đã dạy cho chúng con các Pháp lý. Con xin cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ! Ngài thật vất vả quá!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/14/346889.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/23/163962.html

Đăng ngày 7-6-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share