Bài viết vủa một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-4-2017] Năm 2015, tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp, nhưng trước đó đã tự đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp và luyện công được một thời gian. Tuy nhiên, tôi không bao giờ ra ngoài để nói cho người khác biết về môn tu luyện, mặc dù tôi biết đây là một nhiệm vụ quan trọng mà các học viên phải làm.

Vượt qua nỗi sợ hãi

Năm ngoái, khi chồng tôi, cũng là một học viên, đề xuất rằng chúng tôi nên ra ngoài nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp, tôi đã phản đối. Sau đó, tôi nhận ra rằng mình có tâm sợ hãi và quyết định vượt qua nó.

Gần đây, nhiều học viên đã ra ngoài để treo các mặt dây treo lớn về Pháp Luân Đại Pháp lên cây, vì thế chồng tôi đề nghị chúng tôi cùng tham gia.

2017-4-25-jilingshi453_07_eb4dx3y.jpg

Mặt dây treo này ở tỉnh Cát Lâm mang thông điệp: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Chúng tôi đã mua vật liệu để làm các mặt dây treo và quyết định treo chúng ở các trạm xe buýt gần đó, vì ở đó có nhiều người đứng đợi xe buýt.

Chúng tôi mới vào khu vực này, vì thế trước tiên chúng tôi đi một vòng để quen với địa điểm. Đó là lúc tâm sợ hãi của tôi nổi lên. Tôi chắc chắn rằng cảnh sát sẽ bắt chúng tôi, vì thế tôi không đồng ý với bất kỳ đề xuất nào của chồng về việc treo các mặt dây.

Tôi chú ý thấy trên lề đường có một bảng hiệu có ghi rằng việc treo biểu ngữ và áp phích bị cấm và sẽ bị tháo xuống vì khu vực này là một điểm du lịch. Khi tôi chỉ cho chồng biết, anh không nói gì và chỉ nhìn tôi như thể anh biết đó không phải là mối lo lắng thật sự của tôi.

Tối hôm đó, tôi liếc nhìn chiếc kệ nơi tôi để các sách Đại Pháp và bắt đầu khóc. Tôi biết mình đã nảy sinh tâm sợ hãi rất mạnh kể từ khi đọc các bài viết về sự bức hại không ngừng các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng nếu tôi treo các mặt dây treo, tôi có thể bị cầm tù như những người mà tôi đã đọc trong các bài viết.

Tôi cảm thấy xấu hổ đến mức tôi đã cố gắng che giấu nỗi sợ hãi trước chính bản thân và chồng mình. Tôi quyết định vượt qua quan niệm này và học Pháp nhiều hơn.

Mặc dù vẫn còn chút lo lắng, nhưng tôi đã đến trạm xe buýt cùng chồng. Khi chúng tôi đang đi bộ, một chiếc xe cảnh sát đến từ phía sau chúng tôi rồi rời đi.

Chúng tôi đã có thể làm các việc như kế hoạch và quay về nhà an toàn. Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã bảo hộ chúng tôi.

Nói chuyện với mọi người về Đại Pháp giúp tôi hướng nội

Tôi đã có thể tự tin ra ngoài, nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nhiều người tôi gặp đều thân thiện và đồng ý thoái xuất. Tuy nhiên, có một người đàn ông đã sợ hãi bỏ chạy ngay khi tôi nhắc đến cuộc đàn áp.

Tôi nhận thấy rằng mình đã làm không tốt, vì có nhiều người không thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau khi tôi nói chuyện với họ.

Ở nhà, tôi thấy có một vết bẩn cứng đầu trên sàn nhà tắm và đã vài lần bảo chồng tôi lau nó đi giúp tôi, nhưng anh đã không làm. Sau đó tôi quyết định tự lau nó. Tôi chà nhẹ nhàng chà vết bẩn cho đến khi nó biến mất. Việc dễ hơn tôi đã tưởng tượng!

Điều này giúp tôi nhận ra rằng, là một học viên, tôi không nên để cho bất kỳ trở ngại nào cản trở mình, cũng không nên dựa vào người khác để giải quyết các vấn đề của bản thân.

Sự tiến bộ trong tu luyện của tôi đã bị trì hoãn vì tâm sợ hãi, nhưng bây giờ tôi sẽ nắm bắt thời gian để đề cao và theo Sư phụ trở về ngôi nhà thật sự của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/17/345762.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/13/163609.html

Đăng ngày 31-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share