Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-03-2017]
Các học viên địa phương đã lái xe đến các thôn làng trong vùng chúng tôi để xua tan những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc về Pháp Luân Công. Chúng tôi đã dùng nhà tôi, vốn nằm trong một thị trấn nhỏ, như một địa điểm để lái xe đón các học viên khác còn tôi là một người liên lạc với các thôn làng.
Khi trở về, các học viên thường đưa tôi danh sách những người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) còn tôi giúp đăng tên của họ lên trang web Đại Kỷ Nguyên.
Có khoảng 20 học viên tham gia vào hạng mục này. Chúng tôi cử đi hai đến năm xe ô tô mỗi ngày với bốn học viên trên mỗi xe. Khi mỗi xe đến, các học viên làm việc theo cặp để phân phát tài liệu. Mỗi ngày tôi phải chuẩn bị hàng trăm tờ báo cùng với những cuốn sách nhỏ Cửu Bình.
Thời gian qua đi, tôi cảm thấy bị áp lực bởi vì tôi phải giao một lượng lớn tài liệu và rất nhiều học viên ra vào nơi tôi ở. Đôi khi tôi nghĩ đến việc bảo các học viên hãy hẹn gặp lái xe của mình ở đâu đó.
Tôi đã chính lại những tư tưởng này. Đó chính là sự ích kỷ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình. Tự tư là một đặc tính của cựu vũ trụ. Tôi nên cân nhắc và viên dung với hết thảy các sinh mệnh, bao gồm cả các học viên. Tôi phải đáp ứng những yêu cầu của Sư phụ.
Ví dụ, tôi đã nghĩ rằng các tài liệu có thể được sử dụng làm bằng chứng để bức hại tôi. Tôi đẩy hết những tư tưởng này ra khỏi đầu và nhắc nhở bản thân rằng tài liệu của chúng ta chính là Pháp khí để cứu độ chúng sinh. Điều chúng ta đang làm là hành động chân chính nhất trên trái đất này. Cựu thế lực không thể động đến chúng ta được. Sau khi nhận ra điều này, tâm thái tôi trở nên khoáng đạt và thần trí tôi trở nên thanh tỉnh.
Tôi xin ghi nhận công sức của các học viên đang làm tài liệu cho chúng tôi. Họ đã từ bỏ công việc của mình và dành hết thời gian để sản xuất báo, cửu bình, các tấm áp phích, đĩa DVD và các loại tài liệu khác. Hơn nữa, họ phải đáp ứng được việc giao hàng đúng hạn và chuẩn bị các tài liệu chính xác như yêu cầu.
Tôi cũng rất cảm kích đối với một nhóm các học viên lớn tuổi đã phân phát tài liệu trước chúng tôi, giúp cho việc nói chuyện với dân làng về Pháp Luân Công của chúng tôi sau này trở nên dễ dàng hơn. Các học viên lớn tuổi này thường đi phát vào ban đêm và mãi tới mờ sáng hôm sau mới trở về.
Những người lái xe luôn có mặt khi tôi gọi họ. Họ đã lái cả một quãng đường dài mà không hề phàn nàn. Một nữ tài xế có hai con phải chăm sóc lại phải trả cho khoản vay ngân hàng để mua nhà vào năm ngoái. Một số học viên đã chi trả cho việc sản xuất tài liệu.
Có 16 thị trấn trong địa hạt của chúng tôi với rất nhiều thôn làng trong mỗi thị trấn. Tính đến thời điểm này, chúng tôi đã đến được 10 thị trấn.
Phối hợp để giải cứu các học viên
Năm ngoái, bốn học viên đã đến một thị trấn vào khoảng ngày 13 tháng 5, ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới. Ai đó đã báo cáo Vương và Lý cho các nhà chức trách, họ đã bị đưa đến đồn công an. Hai học viên khác ở trên xe đã gọi cho họ nhưng không có ai trả lời điện thoại. Họ cảm thấy bất an và đến nhà tôi.
Chúng tôi đã gọi cho chồng của Lý nhưng đã quá muộn. Công an đã lục soát nhà của họ và tịch thu máy tính, máy in, sách Pháp Luân Đại Pháp và các vật dụng cá nhân khác.
Ngay lập tức tôi đã thông báo cho tất cả các học viên trong vùng chúng tôi phát chính niệm. Một số học viên khác và tôi đã cùng chồng của Lý đến đồn công an và yêu cầu thả cô. Chúng tôi đã giảng chân tướng cho viên trưởng đồn và bảo ông ấy hãy đối xử tốt với các học viên. Thật không may, ông ta chỉ hét lên và không cho chúng tôi gặp Lý trước khi cô bị đưa đến trại tạm giam. Chúng tôi rời khỏi đồn công an với tâm nặng trĩu.
Tôi hướng nội để xem mình có làm bất kể điều gì mà góp phần vào việc Lý bị bắt giữ hay không. Tôi nghĩ lại mọi việc đã diễn ra tốt đẹp như thế nào kể từ khi chúng tôi bắt đầu đi về vùng nông thôn. Quả thật, hai học viên đã bị bắt. Tuy nhiên các học viên địa phương đã phủ nhận việc bắt giữ bằng chính niệm và các học viên đã được thả ngay tối ngày hôm đó. Và tôi đã rất vui khi nhìn thấy một danh sách rất dài của những người đã đưa tên để thoái xuất khỏi ĐCSTQ và đoàn thanh niên.
Tôi nhận ra rằng tôi đã trở nên hoan hỷ sau đó và rằng những học viên khác đã không phát chính niệm trước chuyến đi của Vương và Lý vì cảm thấy tự mãn.
Thêm vào đó, Lý không phải là người tốt nhất để có thể nói chuyện trực diện với mọi người bởi vì cô ấy không thể nghe được rõ trừ phi người đó phải nói to. Tuy nhiên Lý có tâm muốn cứu những người khác. Cô ấy đã đến văn phòng của tôi từ sáng sớm mặc dù cô ấy sống cách đó rất xa và phải đi xe buýt. Tôi đã phân công cô ấy làm việc cùng Vương một cách thiếu lý tính. Giờ đây Lý và Vương đã bị bắt giữ. Tôi vô cùng ân hận vì vai trò của tôi trong tình huống này.
Khi chúng tôi thảo luận về vấn đề này, mỗi người đều cố gắng để tìm những thiếu sót của mình. Chúng tôi đã hỗ trợ Vương và Lý bằng chính niệm và đăng tải chi tiết về tình hình của họ lên Minh Huệ (tiếng Trung) để vạch trần những kẻ bức hại. Một số học viên đã cung cấp thông tin qua email minh họa bằng đồ hoạ. Một số thì làm áp phích. Một số thì khích lệ chồng của Vương bước ra và trợ giúp. Vương và Lý đã được thả ra bảy ngày sau đó.
Kể từ đó về sau, vị trưởng đồn công an đã thay đổi rất nhiều. Khi các học viên bị báo cáo, ông ấy nhắc họ hãy cẩn thận.
Các học viên cũng gửi tài liệu cho Uỷ ban Chính trị và Pháp luật địa phương, sở công an, đồn công an tại các thị trấn khác nhau. Chúng tôi hy vọng tất cả những người nhận sẽ hiểu chân tướng và ngừng bức hại các học viên.
Các học viên thường chia sẻ những trải nghiệm kỳ diệu của mình. Chúng thật sự khiến tôi xúc động và con xin cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ nhóm học viên địa phương chúng con. Chúng con sẽ phối hợp tốt hơn, hoàn thành thệ nguyện và cứu độ thêm nhiều chúng sinh hơn nữa.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/27/344766.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/4/163085.html
Đăng ngày 25-5-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản