Bài viết của Shui He, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-03-2017] Tôi đã có một cuộc sống gia đình hạnh phúc, được yêu quý và chiều chuộng. Mẹ, anh trai cả và tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các thành viên khác trong gia đình đều ủng hộ chúng tôi tu luyện.

Sau đó cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu. Cuộc bức hại đã lấy đi hạnh phúc của tôi, gây ra cái chết của anh trai tôi. Tôi đã bị giam trong tù hai năm và bị mất việc vì từ chối buông bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi mãn hạn tù, chồng, cha và anh trai thứ hai của tôi- những người không tu luyện Pháp Luân Công – đã thay đổi thái độ và phản đối tôi tu luyện. Tôi đã gặp khá nhiều khó khăn khi đối phó với họ, và đó là một khoảng thời gian đau đớn đối với tôi.

Tuy nhiên, nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua khổ nạn một cách nhẹ nhàng hơn để tiếp tục con đường tu luyện của mình.

Đột phá rào cản gia đình

Cha tôi là bác sĩ, và ông sợ cuộc bức hại. Ông đã mất đi con trai cả. Bây giờ ông lại sợ mất tôi. Ông giám sát tôi rất chặt và không cho phép tôi luyện công. Ông cầu xin tôi từ bỏ Đại Pháp, nhắc tôi rằng ông đã mất một đứa con vì cuộc bức hại.

Tôi đã vững tin mãnh liệt vào con đường tu luyện của mình. Tôi biết rằng cha mình đã tới nhân gian là vì Pháp. Tôi cần phải giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, thức tỉnh phần biết của ông, không cho phép cựu thế lực sử dụng ông để ngăn cản tôi tu luyện.

Khi ở trong tù vì giữ tín tâm của mình, tôi đã xuất hiện các triệu chứng huyết áp cao. Ở nhà cha tôi theo dõi và đưa tôi thuốc. Tôi đã không sử dụng thuốc nhưng sức khoẻ vẫn hồi phục. Cha đã chứng kiến ​​điều này và không còn cố gắng ép tôi uống thuốc.

Cha không còn phản đối việc tôi tu luyện. Khi ông bước vào phòng thấy hai mẹ con tôi phát chính niệm, ông lặng lẽ ra ngoài để mặc chúng tôi.

Chồng tôi đã từng làm các hạng mục Đại Pháp cùng với tôi trước cuộc bức hại, mặc dù anh không tu luyện. Lúc này anh không ủng hộ tôi tu luyện. Tôi nói với anh rằng tôi phải đi theo con đường Sư phụ an bài bất kể gia đình phản ứng như thế nào. Tôi giải thích thêm rằng nếu anh không thể sống cùng tôi, tôi sẽ chấp nhận ly hôn. Anh ấy có thể có tiền và tài sản của chúng tôi, tôi sẽ tiếp tục nuôi dạy con.

Anh lắng nghe mà không nói gì. Anh ngừng phản đối tôi tu luyện. Rồi khi tôi mang về nhà một máy tính, anh đã rất lo lắng. Thời gian qua đi trạng thái tu luyện của tôi trở nên tốt hơn và mọi việc đã được cải thiện. Tôi đã mang về nhà thêm hai máy tính nữa và một máy in. Chồng tôi mỉm cười và nói: ‘‘Em quay trở lại làm hạng mục Đại Pháp có phải không ?’’ Có thể nói tâm sợ hãi của anh đã giảm đi rất nhiều.

Buông bỏ tình

Bố đã tôi từng xem tôi như một báu vật. Nhưng sau khi ra tù, tình cảm của ông dành cho tôi dường như đã hết. Tôi sống cùng với ông trong hai tháng sau khi ra tù vì vấn đề sức khoẻ. Cha tôi không vui và cuối cùng đã nói với tôi rằng đã đến lúc tôi cần tìm việc và kiếm tiền.

Chồng tôi cũng khích lệ tôi làm việc. Anh ấy đã xa lánh tôi và dành rất nhiều thời gian để vào WeChat. Vị thế công chúa của tôi ở nhà đã biến mất. Chồng tôi và cha mẹ anh ấy đã lạnh nhạt với tôi. Vì vậy, tôi đã đi làm. Tôi trả chi phí cho con, các hóa đơn và tiền ăn cho cha mẹ.

Tôi cảm thấy buồn, và thậm chí ghét họ một thời gian. Tôi than phiền với các học viên khác. Họ nói với tôi rằng những gì tôi đang gặp là một môi trường hoàn toàn khác so với trước cuộc bức hại. Tôi nhắc nhở họ và mình rằng tôi sẽ làm theo yêu cầu của Sư phụ và vượt qua khổ nạn này.

Tôi bắt đầu nhìn mọi việc từ quan điểm của họ thay vì quan điểm của mình. Tôi cảm nhận được nỗi đau và sự sợ hãi của họ khi tôi đang ở trong tù. Tôi không có quyền ghét họ. Thêm vào đó, chồng tôi đã không ly hôn tôi. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi cần phải cư xử tốt với mọi người một cách vô điều kiện và từ bi.

Tôi đã buông bỏ hết thảy những quan niệm của người thường và cư xử tốt với gia đình mà không có ý định thay đổi môi trường. Tôi đã làm những việc mà Sư phụ yêu cầu. Tôi biết mình là một học viên với sứ mệnh cứu độ chúng sinh, bao gồm các thành viên trong gia đình. Tôi không muốn họ có ấn tượng xấu về Đại Pháp.

Tiền lương của tôi thấp nên phải tiết kiệm. Tôi không mua quần áo. Tôi sẽ mua đồ ăn cho chồng và những đồ mà nhà chồng đặc biệt thích. Có lúc tôi đã cho người nhà bên chồng tiền để chi tiêu như họ mong muốn. Tôi không phàn nàn; tâm của tôi đã minh bạch và rất tĩnh.

Thời gian qua đi hết thảy đều đã thay đổi. Chồng tôi rất thích tâm sự với tôi và thậm chí mua quần áo trực tuyến cho tôi. Anh rất tốt và chu đáo. Hàng ngày bố tôi mời tôi ăn cùng ông. Gia đình nhà chồng đã mua cho tôi những món quà bất ngờ. Tất cả họ cư xử với tôi như trước khi cuộc bức hại bắt đầu.

Nhưng bây giờ tôi đã khác. Tâm của tôi rất tĩnh và không còn cảm giác bị gia đình can nhiễu. Ý niệm duy nhất của tôi là mình cần phải hành động phù hợp với Đại Pháp. Tôi quyết tâm sẽ không làm Sư phụ thất vọng.

Đề nghị các thành viên trong gia đình viết nghiêm chính thanh minh

Anh trai thứ hai đã chi rất nhiều tiền để giải cứu tôi khi bị bắt bất hợp pháp. Tuy nhiên, anh cũng yêu cầu luật sư bảo tôi từ bỏ Đại Pháp. Chồng tôi cũng tới nhà tù để khuyên tôi nên từ bỏ tu luyện.

Giờ đã đến lúc họ tạ lỗi với Đại Pháp. Tôi đã đề nghị chồng mình viết Nghiêm chính thanh minh tạ lỗi với Đại Pháp. ‘‘Vì anh đã phản bội Sư phụ và Đại Pháp.’’ Tôi nói: ‘‘Tà ác có cớ để hủy hoại anh. Sư phụ rất từ bi, vì vậy nếu anh xin lỗi, Sư phụ sẽ không cho phép chúng làm hại anh và sẽ bảo hộ anh.’’

Anh ấy nói mình sẽ suy nghĩ về vấn đề đó. Vài ngày sau, tôi lại đề cập đến việc đó. Tôi nói với anh ấy là chính vì tốt cho anh ấy mà tôi đã khích lệ anh viết Nghiêm chính thanh minh. Anh biết tôi đang trông chờ anh. Anh quyết định viết Nghiêm chính thanh minh.

Tôi đã làm tương tự với anh trai mình. Lúc đầu anh ấy đã mất bình tĩnh. Tôi giảng chân tướng thêm và anh cũng viết Nghiêm chính thanh minh.

Một buổi tối anh ấy say rượu và bắt đầu lăng mạ Sư phụ và Đại Pháp. Tôi đã viết một lá thư dài cho anh để giải thích Đại Pháp đã bảo hộ, giúp tôi ra khỏi nhà tù một cách an toàn như thế nào. Tôi cư xử với anh ấy như bất kỳ một người thường nào không biết chân tướng về Đại Pháp mà tôi có thể gặp. Tôi không chấp vào thái độ của anh.

Anh ấy đọc bức thư của tôi và nói với mẹ tôi rằng anh ấy đồng cảm với Pháp Luân Đại Pháp.

Không lâu sau đó tôi nộp đơn kiện hình sự cựu độc tài Giang Trạch Dân. Lúc đầu chồng và cha tôi rất sợ. Nhưng họ không thấy có điều gì xấu xảy ra với tôi. Nhân cơ hội này tôi đề nghị họ tham gia kiện Giang, họ đã làm.

Tôi đã buông bỏ tình với các thành viên trong gia đình- như Sư phụ đã giảng, để cứu độ chúng sinh. Tôi cảm thấy tuyệt vời khi tu luyện Đại Pháp và vững bước trên con đường tu luyện: trợ Sư Chính Pháp.

Tôi vẫn còn cách xa hết thảy các chuẩn mực của Đại Pháp, nhưng tôi có thể xem mình là một học viên một cách vững vàng. Tôi có thể quan tâm đến người khác khi gặp khổ nạn và hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Tôi tin mình là một đệ tử Đại Pháp chân tu, hoàn thành sứ mệnh và không để cho những chúng sinh của mình phải thất vọng.


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/19/162894.html

Bản tiếng Trung:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/31/突破痛苦失落-改变家庭环境-344904.html

Đăng ngày 16-05-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share