Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 8-4-2017]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2014 sau khi tôi bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư.

Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:

“[Những vị] có đặc thù là có thể tiến vào, cái gì cũng buông bỏ được thì họ có thể tiến vào, nếu không thì hiện nay không tiến vào được.” (Giảng Pháp vào Tết nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi cảm thấy thật may mắn là một trong những sinh mệnh đặc biệt còn được bước vào tu luyện, và tôi tu luyện vô cùng nghiêm túc.

Thời kỳ đầu, tôi dành hầu hết thời gian để học Pháp. Ngay lập tức, tôi ép bản thân mình ngồi tĩnh công ở tư thế song bàn trong ít nhất một giờ dù chân tôi có đau đớn như thế nào.

Tôi dậy vào 3 giờ sáng để luyện các bài công Pháp đứng. Tôi ngồi đả tọa trong hai giờ vào tất cả các buổi tối và sau đó tôi học một bài giảng của cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi ngồi ở tư thế song bàn và hoàn toàn chú tâm trong khi đọc sách. Bất cứ khi nào có thời gian, tôi nhẩm hoặc ghi nhớ các bài thơ trong Hồng Ngâm (Tập I, II, và III).

Tôi lái xe máy đi tới các làng quê xa xôi để phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và treo các áp phích vào giữa đêm. Bất cứ khi nào tôi đi đến một ngã tư, sẽ luôn xuất hiện điều gì đó như thể điểm hóa chỉ đường từ Sư phụ. Có lần, tôi đi vào một khu rừng. Tất cả chim chóc líu lo hót như thể chúng chào đón tôi. Tôi không hề cảm thấy sợ hãi hay cô đơn.

Chỉ trong vài tháng, sức khỏe thể chất của tôi đã được cải thiện đáng kể.

Như lời Sư phụ giảng:

“Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta sau một giai đoạn tu luyện, từ bên ngoài mà trông thì thấy khác rất nhiều; da trở nên mềm, trắng hồng.” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Ngay bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên và tự nhủ: “Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu!”

Ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp

Một buổi sáng, tôi nghe thấy một đồng tu nói rằng có một áp phích phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp được treo ngay sát trường học. Đó là khu vực mật độ giao thông cao và có thể sẽ lừa dối nhiều người nếu như không được tháo bỏ.

Tối hôm đó khi ngồi luyện tĩnh công, tôi luôn suy nghĩ về sự việc trên. Tôi tự hỏi không biết Sư phụ có điểm hóa cho tôi không, liệu tôi có nên tháo bỏ áp phích đó và thanh trừ tà ác không. Một học viên nói: “Chị là học viên mới và còn thiếu kinh nghiệm. Hãy để các học viên lâu năm đảm nhiệm việc này.” Học viên khác thì bảo: “Chị có chấp trước phụ thuộc vào người khác.”

Những lời giảng của Sư phụ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi:

“ Những ai đã đắc Đại Pháp thì từ bề ngoài của người ta [cũng] biết được cái nghĩa bên trong của Pháp, có người từ Pháp mà được sinh mệnh kéo dài hơn, có người được hết thảy những điều tốt như sức khoẻ cho thân thể, sự hoà thuận cho gia đình, họ hàng bè bạn gián tiếp nhận được lợi ích và tiêu giảm nghiệp lực, cho đến được Sư phụ vì thế mà gánh chịu cho; từ không gian khác mà giảng thì thân thể đang chuyển hoá sang [thân] thể của Thần; tuy nhiên vào thời Đại Pháp cần viên mãn chư vị thì [chư vị] lại không thể từ con người mà bước ra, vào thời tà ác bức hại Đại Pháp chư vị lại không thể đứng ra chứng thực Đại Pháp. Những người này chỉ muốn từ Đại Pháp mà được những điều tốt, mà không muốn vì Đại Pháp chi tổn; từ cái nhìn của chư Thần, những người này là những sinh mệnh bất hảo nhất” (Kiến nghị – Tinh tấn yếu chỉ II)

Đêm đó tôi dậy vào lúc 2 giờ sáng. Trời đang mưa và tôi thấy do dự. Rồi tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:

“ Kiên tu Đại Pháp tâm bất động
Đề cao tầng thứ thị căn bản
Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần“

Tạm dịch:

Vững tu Đại Pháp chẳng động tâm
Căn bản chính là nâng cao tầng
Đối mặt khảo nghiệm thấy chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần”

(Kiến chân tính – Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi mặc áo mưa và đi tới nơi treo áp phích. Tấm áp phích dài khoảng ba mét, cao một mét. Khi tôi chuẩn bị kéo nó xuống thì một người đàn ông đang đẩy một chiếc xe đạp tiến đến chỗ tôi.

“Cô làm gì thế? Sao đêm muộn thế này mà lại có người ở đây?” Cánh tay tôi đóng băng tại chỗ và tôi cảm thấy sợ hãi trong lòng. Tôi thầm nghĩ: “Mình đang đứng ở đây. Ông ta đã nhìn thấy mình rồi. Cũng không sao cả bởi vì mình có Sư phụ bảo hộ, sẽ không có vấn đề gì …”

Vài phút sau, có vẻ như ông ta đã bỏ qua tôi. Tôi xoay người và nhìn thấy ông đã rời đi. Tôi nhanh chóng kéo tấm áp phích xuống. Tôi biết rằng tất cả mọi điều đều được Sư phụ an bài. Trải nghiệm đó khiến tâm sợ hãi của tôi đã được buông bỏ. Tôi dán tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở các trạm xe buýt và các tòa nhà dân sự. Một số người hỏi tôi: “Chị không sợ bị bắt à?”

Tôi nói với họ rằng: “Có gì đáng sợ đâu? Cảnh sát là những người đang làm những việc xấu, họ mới là những người đáng sợ.”

Tôi thường nhẩm những bài thơ của Sư phụ:

“Nhĩ hữu phạ – Tha tựu trảo
Niệm nhất chính – Ác tựu khoa
Tu luyện nhân – Trang trước Pháp
Phát chính niệm – Lạn quỷ tạc
Thần tại thế – Chứng thực Pháp”

(“Phạ Xá” – Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Chư vị sợ – Nó sẽ bắt Niệm được chính – Ác sẽ gục
Người tu luyện – Chứa đựng Pháp
Phát chính niệm – Lạn quỷ nổ
Thần tại thế – Chứng thực Pháp”

(“Sợ Chi – Hồng Ngâm II)

Một tối, tôi ra ngoài cùng một đồng tu để dán các thông tin Pháp Luân Đại Pháp. Tôi về nhà vào khoảng 1 giờ sáng. Tôi tự nhủ: “Mình sẽ đi ngủ và sẽ luyện công vào buổi tối”. Tới khoảng 5 giờ sáng thì đột nhiên tôi cảm thấy tôi không thể cử động được, một đám mây vật chất màu đen bao quanh tôi. Tôi biết rằng chúng đang cố gắng hủy hoại tôi. Ngay lúc đó cơ thể tôi tự động phát ra rung động từ đầu tới ngón chân. Trường sóng này hoàn toàn vây quanh tôi và dày khoảng một bàn chân. Vài phút sau, đám mây đen biến mất và cơ thể tôi trở về trạng thái bình thường. Tôi lập tức ngồi dậy và phát chính niệm.

Tôi nhận ra rằng tôi đã trở nên tự mãn và phát triển tâm an dật. Tà ác nhận ra sơ hở đó và đã cố hủy hoại tôi. Chính Sư phụ và Pháp Luân đã bảo hộ tôi.

Hướng nội trong suốt thời gian khổ nạn

Khi tình trạng thể chất của tôi được cải thiện thì việc kinh doanh cũng vậy. Dần dần, tôi học Pháp ít đi và trở nên thiếu tinh tấn trong tu luyện. Tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về việc kinh doanh và thậm chí còn sử dụng lời giảng của Sư phụ: “tu luyện trong khi phù hợp tối đa với người thường” như một lời bào chữa. Tôi nghĩ: “Mình là một bệnh nhân ung thư từng cận kề với cái chết. Giờ đây, việc kinh doanh diễn ra rất thuận lợi cũng là chứng thực Pháp. Tôi đang cho mọi người thấy rằng các học viên chúng tôi có những công việc và cuộc sống bình thường như mọi người”.

Với suy nghĩ đó, tôi càng trở nên bận rộn hơn. Thời điểm ngay trước Tết Nguyên đán, tôi thậm chí không có thời gian để ăn, tôi một mình ra ngoài nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù tôi có thể luyện công hàng ngày nhưng tôi không thể bình tâm học Pháp. Một đồng tu đã tới giúp tôi trong vài ngày, một đồng tu khác thì nghĩ tôi đang bị can nhiễu bởi cựu thế lực. Cô ấy phát chính niệm cho tôi.

Sau Tết Nguyên đán, cửa hàng của tôi không còn bận rộn như trước. Cuối cùng tôi cũng có thể ra ngoài để dán các áp phích Đại Pháp và nói chuyện với mọi người. Nhưng ngày hôm sau, tôi bắt đầu cảm thấy đau ngực. Tôi khó thở và mỗi cử động đều thấy đau. Tôi biết rằng đó là cựu thế lực đang bức hại tôi.

Khi tôi thực sự hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi có rất nhiều chấp trước ẩn sâu. Ví dụ, tôi coi thường các đồng tu khác, tin rằng họ có tâm sợ hãi. Vì tôi độc thân, tôi muốn tự mình đi đến những nơi tôi muốn. Tôi không thích học Pháp cùng với các học viên cao tuổi và phàn nàn rằng họ đọc chậm và thường hay mắc lỗi. Tôi cảm thấy mình tu tốt hơn người khác và có tâm hiển thị hết sức mạnh mẽ.

“Có nhiều học viên trong chúng ta, vì tu luyện ở nơi người thường, nên có nhiều tâm chưa vứt bỏ; có nhiều tâm đã trở thành ‘tự nhiên’ rồi, bản thân họ không nhận ra được nữa. Tâm lý hiển thị này ở đâu cũng thể hiện ra; khi làm điều tốt cũng có thể thể hiện ra tâm lý hiển thị. Bình thường thì vì danh [tiếng] cho bản thân, vì để được lợi hơn một chút, [mà] phô diễn, [mà] hiển thị: ‘Tôi có khả năng, là người mạnh hơn.”” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Tôi không chia sẻ với bất kỳ đồng tu nào việc tôi đang vượt quan và nghĩ rằng chỉ có Sư phụ mới có thể giúp tôi. Tôi phát chính niệm thanh trừ hết thảy tà ác và tất cả những điều không phù hợp với Pháp.

Vài ngày sau đó, trong trạng thái nửa ngủ nửa thức, tôi nhìn thấy những sinh vật như lươn và rắn trong mạch máu của tôi. Tôi kéo chúng ra từng con từng con và quẳng chúng chất đống xuống dưới nền. Tôi thấy một sinh vật dưới cánh tay phải của mình. Khi tôi cố gắng kéo nó thì đầu nó tách mở ra và có gì đó như răng. Trông nó thật bẩn thỉu và gớm guốc. Tôi đột nhiên tỉnh dậy và ngay lập tức ngồi dậy phát chính niệm thanh trừ những thứ xấu xa đó.

Ngày tiếp theo, cơ thể tôi trở lại trạng thái bình thường. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi và cho tôi thấy những uy lực của Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Trong những năm tu luyện, thì ngoài việc tôi đã vì chư vị mà gánh chịu quá nhiều, thì đồng thời [tôi] còn vì sự nâng cao của chư vị mà không ngừng điểm ngộ cho chư vị, vì sự an toàn của chư vị mà trông coi bảo hộ chư vị, [và] để chư vị có thể viên mãn đã cân bằng những món nợ mà chư vị đã thiếu ở các tầng khác nhau. Đó không phải là [việc] mà ai cũng làm được, cũng không phải là [việc] mà có thể làm cho người thường.” (Bài trừ can nhiễu – Tinh tấn yếu chỉ 2)

Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/22/162934.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/8/345328.html

Đăng ngày: 16-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share