Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-2-2017]

Gặp mặt trên một chuyến xe buýt

Một ngày nọ, tôi ngồi cạnh một thanh niên trên một chuyến xe buýt. Anh ấy đang chăm chú xem điện thoại di động của mình. Tôi hỏi anh: “Anh đang truy cập Internet từ điện thoại di động phải không?” “Đúng vậy”, anh ấy trả lời.

Tôi nói: “Ở Trung Quốc, nhiều thông tin trên truyền thông là giả mạo. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã dành hàng tỷ đô-la để xây dựng tường lửa nhằm ngăn chặn người dân tiếp cận với những tin tức chân thực từ nước ngoài. Tôi có một chương trình phần mềm có thể giúp anh vượt tường lửa để đọc tin tức ở nước ngoài.”

Anh ấy ngẩng lên nhìn tôi. Tôi tiếp tục nói: “Trên mạng Internet có thông tin về cuộc tự thiêu giả trên quảng trường Thiên An Môn, câu chuyện đằng sau sự sụp đổ của Bạc Hy Lai, làn sóng khởi kiện cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân, v.v.”

Anh ấy đột nhiên hỏi tôi: “Anh có biết công việc của tôi là gì không? Tôi là sĩ quan cảnh sát phụ trách khu vực này.”

Tôi không hề động tâm, tôi tiếp tục nói một cách bình tĩnh: “Vậy thì anh càng cần phải biết sự thật. Hiến pháp Trung Quốc tuyên bố rằng công dân có quyền tự do ngôn luận và tự do tín ngưỡng. Nhưng ĐCSTQ đã tước đi quyền đó của chúng ta, đặc biệt là đối với các học viên Pháp Luân Công.”

Mặc dù nói chuyện với cảnh sát về việc ĐCSTQ kiểm duyệt thông tin là rất nguy hiểm, nhưng tôi chân thành muốn anh ấy biết được sự thật. Tôi tin rằng anh ấy cần phải biết hậu quả của việc bức hại Pháp Luân Công. Tôi nói: “Nhìn lại lịch sử của ĐCSTQ, nó luôn sử dụng các nhân viên chấp pháp như các anh làm tuyến đầu, làm vật thế mạng để trốn tránh trách nhiệm và che giấu tội ác. Anh nhất định phải thanh tỉnh, không nên tham gia vào cuộc bức hại phi pháp này.”

Anh ấy yên lặng lắng nghe, nhưng không nhận phần mềm vượt tường lửa bởi vì người ngồi ghế phía trước anh cứ thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn chúng tôi nói chuyện. Anh ấy mỉm cười và nói với tôi: “Tôi đã đến trạm rồi.”

Tôi lại dặn dò anh ấy một lần nữa: “Anh nhất định phải giữ mình cho tốt, không nên tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi muốn anh có một tương lai tốt đẹp.”

Anh ấy mỉm cười, gật đầu và xuống xe buýt.

Nhân viên an ninh nội địa nhận tờ rơi

Một ngày năm 2016, tôi cùng với một đồng tu đi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Một người đàn ông trung niên đã bước tới và lấy một tờ. Anh ấy đã rất lo lắng, và thì thầm với chúng tôi: “Tôi là sĩ quan của Đội An ninh Nội địa. Tôi sẽ giả đò như không nhìn thấy các tài liệu này. Hãy chú ý an toàn! Đi ngay đi!”

Cảnh sát mặc thường phục nhận tài liệu giảng chân tướng

Một buổi sáng, tôi và một đồng tu đi đến một khu chợ để phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi đưa tặng tờ rơi cuối cùng cho một người đàn ông trung niên. Tôi định sẽ mua một ít đồ ở đó trước khi về nhà.

Người đàn ông hỏi: “Đây có phải là tờ rơi về Pháp Luân Công không?” Chúng tôi trả lời: “Đúng vậy”, và bắt đầu nói với ông ấy lý do tại sao chúng tôi khuyên mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Ông ấy đã rất vui vẻ và đồng ý thoái đảng. Ông ấy còn nói thêm: “Các học viên Pháp Luân Công thật tuyệt vời. Những tài liệu này được làm rất cẩn thận.”

Sau đó ông ấy hối thúc chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nơi đó và nói: “Có rất nhiều nhân viên an ninh mặc thường phục ở đây. Nếu anh đã hoàn tất việc phân phát tài liệu rồi, thì hãy mau rời đi. Hãy cẩn thận.”

Trực giác nói với tôi rằng ông ấy là một cảnh sát mặc thường phục, vì vậy chúng tôi đã rời đi ngay.

ĐCSTQ đã sử dụng cảnh sát làm công cụ để thực hiện cuộc đàn áp Pháp Luân Công trong nhiều năm. Nhưng nhiều sĩ quan cảnh sát không muốn bức hại những người dân lương thiện. Họ sẵn sàng lắng nghe sự thật về cuộc bức hại và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/3/342618.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/2/162365.html
Đăng ngày 4-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share