Bài viết của Trương Kiệt Liên
[MINH HUỆ 8-4-2006] Rất nhiều bằng chứng chỉ ra rằng Trung tâm Hỗ trợ Mạng lưới Cấy ghép Quốc tế Trung Quốc (CITNAC), đặt ở thành phố Thẩm Dương, có mối liên hệ mật thiết với cuộc thảm sát Tô Gia Truân. Gần đây, chúng tôi đã phát hiện ra rằng, các trang lưu trữ trên Internet tiết lộ rằng trang web tiếng Trung mà trung tâm này đã sử dụng từ năm 2003, và bản cập nhật của nó vào năm 2005, đã bị gỡ bỏ ngay sau khi cuộc thảm sát Tô Gia Truân bị phơi bày ra ánh sáng (Xem đường liên kết lưu trữ cho cả trang web cũ và mới tại cuối bài viết này). Khi nhìn vào mục cửa sổ quốc tế, chúng tôi cảm thấy rõ ràng không khí hối hả của thị trường giao dịch nội tạng sống khổng lồ với mối liên hệ với CITNAC vào thời điểm đó.
Dựa vào nguồn tài nguyên nội tạng sống khổng lồ được cung cấp bởi các trại tập trung do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vận hành, các bệnh viện lớn ở Trung Quốc đã nhanh chóng vượt qua những đối thủ cạnh tranh khác trên thế giới. Các bệnh viện này đã giúp thực hiện các chính sách diệt chủng của ĐCSTQ trong khi tạo ra nguồn lợi nhuận khổng lồ. Họ không hề gặp rủi ro hay đối mặt với bất kỳ trách nhiệm nào, miễn là họ làm theo yêu cầu của nhà cầm quyền, trong khi vẫn kiếm được những lợi nhuận đột biến mà không tốn bất kỳ khoản đầu tư nào. Những trang web tiếng Trung bị gỡ bỏ đã phơi bày toàn bộ những dấu vết cụ thể: Khi đối diện với cơ hội vàng này, có thể thấy sự nhộn nhịp, hồi hộp, và lòng tham trên nội dung của trang web, từ những viên chức cho tới những nhân viên tầm trung trong hệ thống y tế. Trong hoàn cảnh hiện tại, những thông chính xác trên những trang web này đã đủ để làm chứng cho những hoạt động tội ác của họ. Chúng ta hãy xem qua những gì thật sự được viết trên những trang web đã bị gỡ bỏ một cách vội vã này.
Hình 1. “Khả năng hoàn thành rất nhiều ca phẫu thuật ghép tạng như vậy không thể thiếu sự trợ giúp của chính phủ Trung Quốc”.
Phần “Tình hình thực tế về ghép tạng ở Trung Quốc” đã chỉ ra: “Hiện tại, số lượng ca phẫu thuật cấy ghép được thực hiện mỗi năm ở TRung Quốc chỉ đứng sau Mỹ, do đó Trung Quốc có thể được gọi là quốc gia ghép tạng lớn thứ hai trên thế giới. Tại các bệnh viên công ở hơn 29 tỉnh, thành phố và khu tự trị, riêng về ghép thận đã thực hiện hơn 35.000 ca cấy ghép. Trong phạm vi toàn quốc, hàng năm có hơn 5.000 ca phẫu thuật ghép thận được thực hiện. Năng lực hoàn thành nhiều ca phẫu thuật ghép tạng như vậy có liên quan mật thiết với sự trợ giúp của chính quyền Trung Quốc. Vào ngày 9 tháng 10 năm 1984, Tòa án Nhân dân Tối cao, viện Kiểm sát Tối cao, và Bộ Công an, Bộ Tư pháp, Bộ Y tế, và Bộ Nội vụ đã đồng tuyên bố các luật lệ liên quan, nó xác nhận việc cung cấp các nội tạng là một hành động được chính quyền ủng hộ.” “Việc này có thể nói là có một không hai trên thế giới …” (Xem hình 1)
Đoạn văn gây sốc này đã phơi bày nhiều sự thật:
1. “Khả năng hoàn thành rất nhiều ca phẫu thuật ghép tạng như vậy không thể thiếu sự trợ giúp của chính phủ Trung Quốc”
Điều gì giúp Trung Quốc trở thành quốc gia ghép tạng lớn thứ hai trên thế giới? “Hàng năm có hơn 5.000 ca phẫu thuật ghép thận được thực hiện.”
Tính tổng số qua sáu năm kể từ khi Giang Trạch Dân và La Cán bức hại Pháp Luân Công, có hơn 30.000 ca phẫu thuật đã được thực hiện, nó chiếm 85% trong tổng số 35.000 ca phẫu thuật mà ĐCSTQ đã hoàn thành từ trước tới nay. Nói cách khác, chế độ ĐCSTQ đã vươn lên thành quốc gia ghép tạng lớn thứ hai trên thế giới, chỉ đứng sau Mỹ trong cùng quãng thời gian với cuộc bức hại Pháp Luân Công mà Giang Trạch Dân phát động. Điều này là một sự thật đanh thép, và hai việc này chắc chắn có mối liên hệ bên trong.
Bức hại và cấy ghép tạng đều liên quan tới người dân. Một bên là giam giữ người, và một bên là mổ bụng người. Ai đã làm trung gian bắc cầu cho hai hành vi này? Giải thích của CITNAC đã đưa ra một câu trả lời rõ ràng: “Khả năng hoàn thành rất nhiều ca phẫu thuật ghép tạng như vậy không thể thiếu sự trợ giúp của chính phủ Trung Quốc.”
2. “Việc này có thể nói là có một không hai trên thế giới”
Hình 2. “Ở đây có thể nhanh chóng tìm được nguồn cung cấp nội tạng”
Sự trợ giúp của chế độ ĐCSTQ trong thực tế đã hợp pháp hóa việc ăn cắp nội tạng: “…đã đồng tuyên bố các luật lệ liên quan vào ngày 9 tháng 10 năm 1984, điều này xác thực rằng việc cung cấp nội tạng là một hành động được chính quyền ủng hộ.” “Việc này có thể nói là có một không hai trên thế giới.”
Cái gọi là đạo luật năm 1984 “xác thực rằng việc cung cấp nội tạng là một hành động được chính quyền ủng hộ” chính là điều được đề cập tới gần đây trong lời chứng của cựu bác sĩ quân y đến từ Thành phố Thẩm Dương: “Thủ đoạn này đã được lập ra bởi một văn kiện hợp pháp mà Quân ủy Trung ương của ĐCSTQ lập ra ngay từ năm 1962. Và việc đó vẫn tiếp diễn cho tới hôm nay. Theo các điều khoản trong văn kiện này, những tù nhân bị xử tử và những tội nhân vi phạm những tội ác nghiêm trọng có thể được xử lý theo kiểu cách mạng hóa vì sự phát triển của chủ nghĩa xã hội.” “Theo các điều khoản bổ sung vào năm 1984, cấy ghép nội tạng từ phạm nhân đã trở thành hợp pháp,” “Kể từ năm 1992, thủ đoạn này đã hoàn toàn trở nên công khai. Do sự phát triển của nhiều ngành kinh doanh liên quan, cơ thể người sống hay người chết đã trở thành một nguyên liệu giá trị cho các ngành công nghiệp.”
Trang web cũng tuyên bố rằng vào năm 1992, CITNAC đã giúp Bệnh viện số 1 Trực thuộc Đại học Y Trung Quốc, nơi mà CITNAC đặt trụ sở, thiết lập Khoa cấy ghép tạng.
ĐCSTQ từ trước đến nay không hề khoan dung. Số lượng tù nhân bị xử tử thay đổi từ năm này qua năm khác; tuy nhiên, trong năm 2002, Khoa cấy ghép tạng nói trên đã đột nhiên trở thành Sở nghiên cứu Cấy ghép tạng và sau đó được phê chuẩn là Trung Tâm Nghiên cứu Kỹ thuật Đa tạng Thẩm Dương, và Phòng thí nghiệm Trọng điểm về Cấy ghép tạng tỉnh Liêu Ninh. Lúc này, nhiều đơn vị thực hiện cấy ghép tạng đột nhiên xuất hiện nhiều như măng mọc sau mưa.
Theo cựu bác sĩ quân y này, “Quân ủy Trung ương đã quyết định coi các học viên Pháp Luân Công là “kẻ thù giai cấp” và sử dụng họ trong bất kỳ việc gì có thể mang lại lợi ích cho nhu cầu phát triển của nền kinh tế.
Đạo luật năm 1984 đã được mở rộng sau khi Giang Trạch Dân tiến hành bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, để bổ sung các học viên Pháp Luân Công vào nhóm kẻ thù giai cấp và phạm nhân. Do đó, việc thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công đã được “hợp pháp hóa.” Các trại tập trung trải khắp Trung Quốc lúc đó được thành lập theo chỉ thị của Giang Trạch Dân, đã giam cầm rất nhiều các học viên kiên định cùng các học viên đã từ chối cung cấp tên và địa chỉ của họ. Những học viên này là đối tượng đầu tiên cho việc thu hoạch nội tạng sống được tiến hành bởi các bệnh viện quân y.
3. “Một tổ chức trợ giúp cấy ghép tạng chuyên hỗ trợ cho những người bạn ngoại quốc”
Tương tự như nhiều quốc gia khác trên thế giới, thiếu hụt người hiến tạng là có thật ở Trung Quốc. Ví dụ với ghép thận, tỉ lệ những người nhận nội tạng phù hợp và nhưng người đang chờ ghép tạng là khoảng 1:100, số người hiến tạng còn xa mới có thể đáp ứng nhu cầu. Bệnh nhân Trung Quốc thường chờ từ sáu tháng cho tới một năm để có một quả thận phù hợp, và người nước ngoài phải chờ thậm chí trong khoảng thời gian lâu hơn ở đất nước của họ.
Tại thời điểm đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra: những người ngoại quốc không thể tìm được thận ở đất nước của chính họ, nhưng họ có thể nhanh chóng tìm được sau khi họ tới Trung Quốc, nhanh đến mức chính những người ngoại quốc đó còn không thể tin được. Thời gian chờ ở Trung Quốc là thường một tuần tới một tháng cho một ca ghép thận, trong khi thời gian chờ tối đa cho một ca ghép gan chỉ hai tháng. Việc này là một lời hứa mà CITNAC – thành lập vào năm 2003 – đã công bố khắp nơi trên trang web của họ.
CITNAC được đặt tại Sở nghiên cứu Cấy ghép tạng của Bệnh viên số 1 trực thuộc Trường Đại học Y khoa Trung Quốc. Trang web tự nhận là “một Tổ chức chuyên hỗ trợ ghép tạng cho người ngoại quốc.” Nhưng kỳ thực, CITNAC nhắm đến ví tiền của người ngoại quốc. CITNAC thừa nhận rằng nó liên kết với ba bệnh viện nổi tiếng – Bệnh viện số 1 trực thuộc Trường Đại học Y khoa Trung Quốc, Bệnh viện Triều Dương ở Bắc Kinh và Bệnh viện Trung Sơn trực thuộc Đại học Phúc Đán ở Thượng Hải. Ba bệnh viện này kỳ thực là chia sẻ ngân hàng nội tạng sống với CITNAC. Có ít nhất bốn đơn vị ở Nhật có liên hệ với CITNAC. Đây là một hệ thống cỡ “quốc gia” phủ khắp cả nước và vượt ra ngoài biên giới Trung Quốc. Gần đây, “Nhóm hợp tác Cấy ghép tạng” được thành lập riêng cho ba tỉnh đông bắc (Liêu Ninh, Hắc Long Giang, và Cát Lâm). Đây là động thái đẩy mạnh hoạt động thu hoạch nội tạng và tiêu hủy bằng chứng của hệ thống này.
CITNAC đầu tiên đã chọn Nhật Bản và vào năm 2003 đã quảng bá trang web bằng tiếng Nhật, tiếng Trung, và tiếng Anh, gây chấn động xã hội Nhật Bản. “Mỗi tháng, thông qua trung tâm của chúng tôi, có khoảng hai bệnh nhân người Nhật tới Trung Quốc để nhận ghép tạng; cách liên hệ như thế này bị cấm ở Nhật Bản” (Trích từ trang web của CITNAC). Người Nhật tới mang lại nguồn lợi nhuận to lớn, do đó họ đã mở rộng quy mô của việc tuyên truyền. Vào năm 2004, phiên bản trang web tiếng Hàn Quốc và tiếng Nga đã xuất hiện. Mục câu hỏi thường gặp được mở rộng từ nguyên bản ba câu hỏi trực tuyến thành 61 câu hỏi và trả lời. Để che giấu, từ “người cung cấp” (offer) trong trang tiếng Anh đã được đổi thành “người hiến tặng” (donor). Phần cầu hỏi thường gặp được chi tiết hóa bao gồm mọi thứ từ lịch máy bay hai chiều, nơi ăn ở, cho tới các thủ thuật để có được visa. Thậm chí còn có một chương trình dịch vụ trọn gói.
Câu mở đầu trên trang web đã bộc lộ rõ ràng toan tính kiếm tiền của họ: “Ở đây có thể nhanh chóng tìm được người cung cấp nội tạng! Xin hãy liên hệ với chúng tôi trước khi bệnh tật của bạn trở nên tồi tệ hơn.”
Đúng vậy, quả thực có thể nhanh chóng tìm được nội tạng ở Trung Quốc, bởi vì cuộc bức hại và các trại tập trung chỉ tồn tại ở Trung Quốc. Chỉ có ở đây, tại Trung Quốc này, họ mới có chính sách “Đánh chết không mắc tội,” dẫn đến việc có nhiều học viên Pháp Luân Công “không xác định danh tính.”
“Đây là một tổ chức được thành lập hợp pháp có mối liên hệ với các bệnh viện, nhưng không hề mang tính chất trung gian“
Khi được hỏi về bản chất của CITNAC, câu trả lời là: “Trung tâm này không phải là đầu mối trung gian, chúng tôi là một tổ chức được thành lập hợp pháp có mối liên hệ với các bệnh viện và sắp xếp các ca cấy ghép tạng theo luật pháp Trung Quốc.” (Trích từ phần 1, Hỏi & Đáp, “Mục đích của trung tâm này là gì?”) “Trung tâm hỗ trợ này không phải là một tổ chức phi lợi nhuận, chúng tôi thu phí dịch vụ giống như bệnh viện.” (Trich từ Mục 4, về “Quy trình xử lý liên quan tới việc nhận ghép tạng ở Trung Quốc”)
Do vậy có thể thấy rằng CITNAC thực ra thuộc cùng một nhóm với các bệnh viện cấy ghép và CITNAC biết rõ tình huống nội bộ của việc cấy ghép tạng. Vì lợi nhuận và chỉ quan tâm tới lợi nhuận, họ đã trở thành tòng phạm gây ra tội ác diệt chủng đối với một nhóm người thiện lương. Tên của họ đã được liệt kê trên trang web, chẳng hạn trong cột “Giới thiệu về các bác sĩ”. Tại sao họ vẫn dám để tên của họ trên trang web? Ghi xuống những cái tên này quả là một ý hay. Một vài người trong số bác sĩ này có chuyên môn “mổ cắt bỏ gan.” Họ đều là nhưng kẻ tình nghi sát nhân và họ chắc chắn đều biết rõ về sự thật đen tối. Không chỉ nhân dân sẽ mang họ ra công lý, mà ĐCSTQ cũng có thể giết họ bất kỳ lúc nào để loại bỏ chứng cứ, cho nên số phận của họ là thật đáng thương, bởi vì họ sẽ không sống lâu nữa. Họ phải đưa ra quyết định nhanh chóng để rời khỏi sào huyệt của hổ dữ và làm chứng chuộc tội thì mới có hy vọng.
Phụ lục:
1. Trung tâm Hỗ trợ Mạng lưới Cấy ghép Quốc tế Trung Quốc (CITNAC). Liên kết tới trang web của họ là www.zoukiishoku.com; trang web tiếng Trung đã bị gỡ bỏ.
2. Phần lưu trữ trang web trên của trang tiếng Trung bị gỡ bỏ:
https://web.archive.org/web/20050213101222/www.zoukiishoku.com/cn/CHINA/index.htm
3. Phần lữu trữ địa chỉ Internet của trang web tiếng Trung cũ trước khi nó được cập nhật năm 2005:
https://web.archive.org/web/20041014180139/zoukiishoku.com/cn/CHINA/INDEX
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/4/8/124706.html
Bản tiếng Anh: https://www.clearwisdom.net/emh/articles/2006/4/14/71957.html
Đăng ngày 24-4-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.