Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 7-3-2017] Năm 1999, tôi 14 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi học hỏi được nhiều qua việc quan sát những người lớn tuổi hơn tu luyện.
Quan sát cha mình, tôi nhận ra rằng ông là một học viên tinh tấn. Tôi đã rất ấn tượng về việc ông đã viết tay những biểu ngữ mang thông tin về môn tu luyện của ông, môn tu luyện bị chính quyền cộng sản cấm vào năm 1999.
Không lâu sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, ông tham gia một nhóm các học viên chuẩn bị tài liệu màu để giảng chân tướng cho mọi người về cuộc đàn áp. Việc này khá tốn kém và cha đã vắt kiệt gần như tất cả số tiền tiết kiệm của chúng tôi.
Do bị bức hại, cha tôi đã qua đời vào năm 2006. Tôi bị suy sụp. Ông đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi và luôn sẵn sàng ủng hộ tôi trong tu luyện.
Trong lúc khó khăn nhất của cuộc đời mình, khi tôi cảm thấy cô đơn và bất lực, tôi gặp một thanh niên nhìn có chút giống cha tôi. Tôi bắt đầu hẹn hò với anh, nhưng cuối cùng mọi chuyện đã không thành công. Tuy nhiên, cái tình đã thao túng tôi và tôi đã phải mất một thời gian dài và đau đớn để buông bỏ.
Làm một tấm gương tốt cho mọi người
Năm 2013, tôi bỏ việc, vì tôi muốn tập trung hơn vào tu luyện. Tôi không muốn đi một mình và quyết định tham gia một nhóm học Pháp. Chúng tôi có sáu người, với năm người là những học viên cao tuổi.
Một học viên trong nhóm của chúng tôi rất tinh tấn. Bà luôn ngồi trong tư thế song bàn. Bà cầm sách bằng cả hai tay và hiếm khi đọc sai hay bỏ sót từ khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Thực ra, bà ấy là một trong những lý do chính giúp tôi muốn ở lại nhóm.
Học viên này đã làm gương cho tất cả chúng tôi. Chúng tôi đi ra ngoài vào buổi sáng để nói chuyện với mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại. Sau một lúc, tất cả chúng tôi bắt đầu làm tương tự. Tôi thường đi ra ngoài cùng học viên này và phát chính niệm trong khi bà nói chuyện với mọi người. Đôi lúc, hơn 20 người đã đồng ý thoái Đảng sau khi lắng nghe bà.
Được an bài để nghe chân tướng về Đại Pháp
Một lần, chúng tôi gặp một người đàn ông cao tuổi dường như bị câm. Khi tôi đưa cho ông tài liệu Đại Pháp, ông cảm ơn chúng tôi bằng việc chắp tay trước ngực. Sau khi tôi bảo ông ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, ông liên tục gật đầu và chỉ vào tim mình.
Khi chúng tôi rời đi, ông chỉ ngón tay cái vào giữa lông mày và ra dấu khích lệ. Tôi nghĩ cử chỉ này nghĩa là ông có thể thấy điều gì đó qua thiên mục và khích lệ chúng tôi làm tốt hơn. Tôi quay đầu lại khi chúng tôi bước đi xa và thấy ông vẫn đang ngồi đó chắp tay trước ngực.
Tôi cùng mẹ đến một ngôi làng lớn để treo biểu ngữ. Khi định rời đi, chúng tôi thấy một người đàn ông lớn tuổi hơn đang ngồi trên một tảng đá lớn với ánh mắt vô hồn. Chúng tôi nghĩ ông đã được an bài để gặp chúng tôi và ông đang đợi để được nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.
Biểu ngữ ở vùng quê: “Thế giới cần Chân-Thiện-Nhẫn”
Người đàn ông nhận một số tài liệu có thông tin cơ bản về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi bảo ông ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, ông đã xúc động đến rơi nước mắt. Ông cũng đồng ý thoái Đảng.
Nhóm học Pháp của chúng tôi đã tụ họp được khoảng ba năm, và thành viên đã tăng từ sáu người lên hơn 10 người. Chúng tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người gần như mỗi ngày. Đôi lúc, có hơn 200 người thoái Đảng chỉ trong một ngày.
Hơn nữa, nhóm học Pháp này là môi trường tốt để chúng tôi chia sẻ nhận thức về Pháp, giúp đỡ và khích lệ lẫn nhau.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/7/343947.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/12/162470.html
Đăng ngày 14-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.