Bài viết của Tịnh Tâm, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-12-2016] Khi đắc Pháp vào năm 2008, tôi cảm thấy như thể mình vừa tỉnh mộng. Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, nhiều chuyện trong đời từng khiến tôi vướng mắc đã đột nhiên được giải khai. Cuối cùng tôi cũng hiểu được lý do tại sao mẹ tôi qua đời quá sớm như vậy và tôi đã có thể tìm thấy điểm kết thúc.

Đại Pháp đã hoàn toàn thay đổi thế giới quan của tôi, mang đến cho tôi và gia đình rất nhiều phước lành. Càng tu luyện trong Đại Pháp lâu thì tôi lại thấy mình đã may mắn như thế nào khi đắc được môn tu luyện chân chính và vĩ đại này.

Khí công giả đã hủy hoại sức khoẻ của mẹ tôi

Trước đây, tôi từng thực hành một môn khí công khác. Cha tôi từng mắc các vấn đề về thận và lâm bệnh nặng vào năm 1994. Các bác sĩ bảo ông rằng họ cũng không thể làm được gì nhiều cho ông, nhưng gia đình tôi vẫn không từ bỏ hy vọng.

Họ quyết định thử một khoá tu khí công ở Hà Bắc do một người bạn giới thiệu và sau một năm trị bệnh, bệnh thận của cha tôi đã biến mất. Cha mẹ tôi đã trở nên tin tưởng tuyệt đối vào môn khí công này và cũng dạy cho tôi. Khi ấy tôi chỉ mới 14 tuổi và tin rằng khí công hẳn là tốt vì nó chữa lành bệnh của cha tôi.

Mẹ tôi đã hứa sẽ giúp truyền rộng môn khí công này nếu cha tôi có thể hồi phục được sức khoẻ và đó là điều bà đã làm sau khi quay lại Hà Bắc. Bài giảng của môn khí công đó là chữa bệnh khoẻ người, tích đức và cứu người. Mẹ tôi đã bị thuyết phục. Bà nhanh chóng đạt được một số khả năng từ môn khí công này và có thể nhìn thấy khí bệnh trong cơ thể bệnh nhân. Bà bắt đầu trị bệnh và đã chữa lành nhiều bệnh tật cho mọi người.

Lúc bắt đầu mẹ tôi rất khoẻ, nhưng khi bà trị bệnh cho càng nhiều bệnh nhân thì sức khoẻ của bà yếu dần đi. Mùa thu năm 2004, bà điều trị cho một bệnh nhân bị lồi đĩa đệm thắt lưng và bị đột quỵ ngay ngày hôm sau.

Bà trở thành thẫn thờ, không thể nói chuyện hay nhớ rõ thứ gì, và có một làn da xám đen. Cảm giác như thể bà đã mất toàn bộ sức sống trong cơ thể mình, mẹ tôi trở nên dễ sợ hãi và sợ đi ngủ vào ban đêm.

Tôi đưa bà quay lại khoá tu khí công ở Hà Bắc và đã chi hơn 30.000 nhân dân tệ cho việc điều trị, nhưng tình trạng của bà vẫn không cải thiện. Mùa đông năm 2005, bà bị một cơn đột quỵ khác và qua đời.

Tôi không nhận ra rằng môn khí công giả mà bà tập đã huỷ hoại sức khoẻ của bà. Bây giờ khi nhận ra điều này khiến tôi trân quý Đại Pháp và mối duyên phận này nhiều hơn.

Gặp gỡ chồng tôi, một học viên Đại Pháp

Tôi được 26 tuổi khi mẹ tôi qua đời. Mặc dù còn trẻ, nhưng tôi đã đồng sở hữu một công ty với cha mình và dư giả về tiền bạc. Khi ấy tôi vẫn còn độc thân và được bạn bè cùng người thân mai mối rất nhiều. Nhưng tôi dễ dàng nhìn thấu các chàng trai này và động cơ thầm kín của họ, vì thế tôi đã không kết hôn.

Năm 2007, tôi có một cuộc hẹn hò mù quáng khác và gặp chồng tôi. Trong khoảng thời gian dài, anh là người đầu tiên mà tôi gặp dường như thực sự tốt và chân thành. Sau đó, tôi được biết anh tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trẻ trung, cuốn hút và thành đạt khiến tôi cảm thấy mình tốt hơn các bạn bè cùng trang lứa. Tôi là một con bé như vậy khi chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò và tôi thường nói chuyện với chồng hiện tại của mình theo cách hạ mình, nhưng anh luôn mỉm cười và dường như chẳng bao giờ để tâm.

Anh thường nói chuyện với tôi về Đại Pháp và môn tu luyện tuyệt vời như thế nào. Vì tôi đã bị tẩy não nặng nề bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản về môn tu luyện, nên tôi thường thô lỗ ngắt lời anh và không bao giờ để anh nói hết câu. Tôi thậm chí còn đe dọa anh: “Em sẽ chia tay với anh nếu anh còn nói về chuyện đó một lần nữa.”

Tôi đã thật sự chia tay với anh trong một khoảng thời gian. Tuy nhiên, lần chia tay đó đã khiến tôi nhận ra thật khó để tìm được một người tốt như anh. Chúng tôi đã tổ chức lễ cưới vào đầu năm 2008.

Đắc Pháp

Sau khi kết hôn, chồng tôi đã tận dụng mọi cơ hội để thuyết phục tôi rằng Đại Pháp là tốt, nhưng tôi không định thay đổi quan điểm của mình. Tôi bảo anh rằng: “Anh cứ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như anh muốn. Em thích môn tu luyện của em và em sẽ trung thành với nó.”

Chồng tôi đã không bỏ cuộc. Cái chết của mẹ tôi được nhắc lại vào một ngày nọ khi chúng tôi trò chuyện cùng nhau, và tôi nói cho anh biết rằng bà đã từng trị bệnh cho bệnh nhân. Anh bảo tôi rằng Sư phụ đã giải thích trong sách rằng người ta sẽ phải đổi đức lấy nghiệp khi trị bệnh. Lời giải thích đó có ý nghĩa hơn bất kỳ thứ khác mà tôi đã từng nghe. Tôi đã hỏi chồng tôi xem liệu tôi có thể mượn sách Đại Pháp của anh được không.

Cuối cùng sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã hiểu được lý do tại sao mẹ tôi lại qua đời sớm đến vậy. Sư phụ đã giải thích rất rõ trong Chuyển Pháp Luân:

“Có một số người có căn cơ tốt đã dùng căn cơ của bản thân mà đổi lấy nghiệp người khác. Vị kia có bệnh, nghiệp lực của họ lớn, chư vị chữa xong cho một bệnh nhân nặng, chư vị về nhà thấy rất đỗi khó chịu! Trước đây chúng ta có nhiều người chữa cho bệnh nhân rồi có cảm giác thế này: bệnh nhân thì khỏi, còn chư vị về nhà lâm bệnh nặng. Sau một thời gian, nghiệp lực hoán chuyển nhiều lên, chư vị đổi đức lấy nghiệp lực người ta; ‘bất thất bất đắc’ mà. Đành rằng [điều] chư vị muốn nhận là bệnh, nhưng cũng phải dùng đức mà trao đổi lấy nghiệp.” (Vấn đề hữu sở cầu, Chuyển Pháp Luân)

Quan điểm của tôi về cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn. Tôi bị thuyết phục bởi những nguyên lý thâm sâu và bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Tiểu đệ tử

Tháng 6 năm 2010, tôi đã hạ sinh một bé trai khoẻ mạnh nặng bốn 4 kg. Cả gia đình chúng tôi đều vui mừng khôn xiết và hai vợ chồng tôi lập tức yêu thương con trai của chúng tôi.

Trước khi tôi thấy em bé sau khi sinh, chồng tôi đã tuyên bố hùng hồn rằng: “Không bao giờ có thể nhầm lẫn con của mình với những đứa trẻ khác. Vì mặt con có hai lún đồng tiền và vành tai có nhiều nếp gấp. Dù cách xa hàng dặm anh cũng có thể nhận ra con.”

Chúng tôi đưa em bé về nhà sau đó vài ngày. Ban đêm khi cháu khóc, chồng tôi đã mở nhạc Đại Pháp cho cháu nghe. Một đêm nọ cháu khóc rất lâu và dường như không gì có thể dỗ cháu, nên chồng tôi đã ôm cháu thật chặt. “Cha biết con đến gia đình chúng ta để đắc Pháp. Mẹ con và cha sẽ chăm sóc cho con”. Cậu nhỏ nhìn chằm chằm vào chồng tôi như thể cháu hiểu rõ và bắt đầu cười.

Con trai chúng tôi hiện đã sáu tuổi và rất hoạt bát. Cháu học rất nhanh và đã học được rất nhiều từ tiếng Trung qua việc đọc các sách Đại Pháp. Cháu có thể đọc Chuyển Pháp Luân trôi chảy. Đôi lúc cháu còn đọc chung với người lớn trong buổi học Pháp và mọi người thích nghe cháu đọc. Cháu cũng tự đọc những sách khác của Đại Pháp và đọc được nhanh.

Khi cháu còn rất nhỏ, chúng tôi đã bắt đầu dạy cháu các Pháp lý. Tôi bảo cháu phải thành thật và lương thiện. Tôi bảo cháu không được lấy đồ của người khác và không được nhặt tiền rơi trên đường vì nó không phải là của cháu. Cháu sẵn sàng chiểu theo các Pháp lý và đôi khi thậm chí còn hỏi các câu hỏi về tu luyện.

Một lần, tôi đang trò chuyện cùng một đồng tu trong khi cậu con trai năm tuổi của tôi đứng cạnh bên. Cháu chú ý thấy câu chuyện của chúng tôi không liên quan đến Pháp, vì vậy cháu đã đánh mạnh vào ghế để tôi chú ý. Với vẻ mặt rất nghiêm nghị, cháu nói: “Học Pháp là điều quan trọng nhất.” Tôi cùng vị học viên nhìn nhau và lập tức chúng tôi biết rằng cháu đã đúng. Tôi cảm tạ Sư phụ vì đã ban cho chúng tôi một cậu con trai ngoan như vậy, một tiểu đệ tử Đại Pháp.

Những thử thách trong vai trò của một người mẹ và một người tu luyện

Như những người mẹ khác, tôi rất yêu con mình. Tôi dành rất nhiều nỗ lực để nấu cho cháu những bữa ăn ngon và cân bằng, sợ cháu bị quá nóng hay quá lạnh. Tôi đã tìm hiểu cách chăm sóc trẻ nhỏ và luôn thích chia sẻ kiến thức của mình cho những những bà mẹ khác là bạn bè của tôi, mà không nhận ra rằng đôi lúc nó chính là tâm hiển thị đang nổi lên.

Khi chồng tôi chỉ ra điều này, tôi đã không vui. Tôi nói: “Đại Pháp vĩ đại, nhưng không trả lời cho em được những câu hỏi liên quan đến nuôi dạy con nhỏ. Những cuốn sách mà em đang đọc cho em biết chính xác cách đối đãi với những vấn đề cụ thể ở các giai đoạn phát triển khác nhau.”

Chồng tôi nói: “Đúng. Em yêu con của mình, nhưng liệu em có thể yêu tất cả những đứa trẻ khác tương tự như vậy được không?” Tôi không nói được lời nào và biết rằng mình cần phải tu từ bi nhiều hơn.

Tôi từng mất bình tĩnh trong giây lát khi con trai tôi không làm như cháu được bảo. Một lần, cháu đợi cho đến khi tôi bình tĩnh trở lại và nói với tôi rằng: “Mẹ à, mẹ rất đáng sợ khi nổi nóng. Nếu Mẹ thường xuyên nổi nóng như vậy, mẹ sẽ không thể trở thành một vị Phật được.”

Tôi đã rất xấu hổ: “Tôi tu vì điều gì? Tôi còn tệ hơn cả một đứa trẻ. Cháu đã đúng. Tôi thật sự phải cảm ơn cháu vì đã nhắc nhở tôi.” Giờ tôi cố gắng giữ bình tĩnh để không nổi nóng.

Ca phẫu thuật thứ hai thành công

Do bị tắc nghẽn ống mật, nên cha tôi bị thường xuyên bị sốt và đã phải nhập viện vào năm 2015. Ông được lên lịch để phẫu thuật ít xâm lấn và bác sĩ cho biết “chỉ mất khoảng nửa giờ đồng hồ.” Vào ngày phẫu thuật, cha tôi rất minh mẫn và tinh thần vui vẻ. Tôi ký các giấy tờ và nhìn ông được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Tôi chờ ở bên ngoài và bắt đầu lo lắng vì đã một giờ trôi qua mà không thấy bác sĩ đi ra. Cuối cùng, ông cũng ra và thông báo rằng cuộc phẫu thuật đã không thành công. Ống mật của cha tôi không bình thường, khiến cho cuộc phẫu thuật rất khó khăn. Bác sĩ đã phải gây mê lần hai cho ông và tiếp tục phẫu thuật, nhưng vẫn không thành công.

Tôi đã chạy đến bên ông khi ông được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Cha tôi trông giống như một người hoàn toàn khác – ông trông phờ phạc với đôi mắt vô hồn và nước miếng tràn ra khoé miệng. Tôi đã bật khóc khi nhìn thấy ông như vậy.

Trở lại phòng, cha tôi không thể ngủ được trong nhiều ngày. Ông đã được truyền dịch qua tĩnh mạch liên tục và các bác sĩ quyết định phẫu thuật lại cho ông sau một vài ngày. Bác sĩ giải thích, nếu lần này lại thất bại thì họ sẽ phải làm phẫu thuật hở, việc đó sẽ gây ra nhiều tổn thương và đau đớn cho bệnh nhân. Đối với một người lớn tuổi như cha tôi, quá trình hồi phục sẽ rất dài.

Cha tôi đã rất căng thẳng và lo lắng về cuộc phẫu thuật thứ hai. Tôi cũng lo lắng. Tôi biết chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu ông, nhưng làm sao để tôi có thể giải thích cho ông hiểu? Ông từng luyện một môn khí công khác, nó khiến ông tin rằng nó có thể cứu được cuộc đời của ông. Ông cũng bị những tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công của chế độ Cộng sản lừa gạt.

Cha tôi rất ngoan cố, có lý lẽ và giữ vững lập trường. Ông cũng là một người rất nóng tính. Tuy đã lớn, nhưng tôi chưa từng bao giờ có thể nói chuyện cởi mở và trung thực với ông. Nếu tôi có quan điểm khác về một vấn đề nào đó, tôi sẽ giữ kín vì tôi không muốn làm ông bực mình. Điều này đã tạo nên sự căng thẳng trong mối quan hệ của chúng tôi và tôi không bao giờ gần gũi với cha mình.

Nhìn thấy bệnh tình của ông, tôi biết mình phải thử. Tôi không thể làm được mãi cho đến hôm trước ngày phẫu thuật lần hai. Ở trong phòng chỉ có cha tôi và tôi. Tôi ngồi cạnh ông và bắt đầu nói về Đại Pháp. Tôi đã chăm chú quan sát ông khi nói chuyện và sợ ông có thể phản ứng lại. Thật ngạc nhiên, ông rất thoải mái và bình tĩnh. Tôi nói chuyện với ông về hai học viên địa phương đã qua khỏi bệnh ung thư nhờ tu luyện Pháp Luân Công, và ông đã rất quan tâm.

Tôi nói với ông rằng nếu ông chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân–Thiện–Nhẫn hảo,” ông sẽ nhận được phúc báo. Trước tiên ông phải cắt đứt mọi quan hệ với Đảng Cộng sản vì tội ác của nó. Ông sẵn sàng nghe theo lời khuyên của tôi và đồng ý thoái Đảng. Tôi không thể tin nổi khi mọi việc diễn ra thật tốt đẹp và tôi vô cùng hạnh phúc.

Ngày hôm sau trước giờ phẫu thuật, tôi nói thầm vào tai ông và nhắc ông hãy nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Ông đã gật đầu. Ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi và ông đã ra khỏi phòng phẫu thuật trong 20 phút.

Nói cho mọi người biết về Đại Pháp

Con trai tôi bắt đầu đi học mẫu giáo vào mùa xuân năm này và sau khi tôi đưa cháu đến trường mỗi buổi sáng, tôi sẽ đến một công viên gần đó. Nhiều người lớn tuổi thường tụ tập ở đó để tập thể dục buổi sáng. Biết rằng hầu hết người dân Trung Quốc đều bị lừa dối bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản nên tôi muốn nói cho họ nghe về Đại Pháp, nhưng lúc đầu cũng không dễ vì tôi sợ bị từ chối.

Một ngày, ngay khi cảm thấy thất vọng vì không thể vượt qua được nỗi sợ hãi, có một bác lớn tuổi bắt đầu nói chuyện với tôi. Bác đã nhẹ nhàng hỏi tôi: “Này cô gái trẻ, năm nay cháu được bao nhiêu tuổi rồi?” thấy ông là người tốt, tôi đã nói cho ông biết tuổi của mình và bắt đầu trò chuyện. Bác ấy rất thích trò chuyện. Bác nói cho tôi nghe rất nhiều chuyện mà bác đã trải qua hồi còn trẻ.

Khi lắng nghe, tôi cố gắng tìm cơ hội để nói chuyện với ông về Đại Pháp. Ngay khi ông đề cập đến thành phố mà ông từng sống và các công ty lớn ở đó đều đã bị đóng cửa. Tôi chen vào và nói: “Đảng Cộng sản đã phá huỷ gần như toàn bộ nền văn hoá truyền thống của chúng ta. Từ ‘công xưởng’ trong tiếng Trung Quốc được viết theo cách truyền thống có nhiều nét bên trong khung. Nhưng hiện nay nó đã bị rút gọn và không còn gì ở bên trong nữa. Dĩ nhiên, họ sẽ chẳng còn gì và phá sản.“ Ông có vẻ đã rất ấn tượng.

Tôi so sánh cách chính phủ Đài Loan và Trung Hoa đại lục đối đãi với văn hoá truyền thống Trung Hoa. Tôi nói với ông rằng tôi đã đến Đài Loan và tận mắt chứng kiến nhiều phong tục truyền thống và hiện vật không còn tồn tại ở Trung Quốc, nhưng lại được bảo quản ở Đài Loan. Tôi nói cho bác nghe về việc Pháp Luân Công đã được truyền đến hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới. Môn tu luyện được chào đón ở khắp mọi nơi trừ Trung Quốc, nơi mà môn tu luyện bị đàn áp.

Tôi nói cho ông nghe những gì tôi đã chứng kiến ở Đài Loan và ông đã chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, tôi giải thích cho ông rằng tại sao người ta nên thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản, và ông đã nhanh chóng đồng ý thoái Đảng. Khi tôi đứng dậy và nói lời tạm biệt, ông đã nắm chặt tay tôi và nói: “Cảm ơn con rất nhiều!” Tôi có thể cảm nhận được rằng ông thực sự rất biết ơn. Sau trải nghiệm này, tôi đã tự tin hơn nhiều trong việc nói chuyện về Đại Pháp.

Nhìn lại hành trình tu luyện của mình trong tám năm qua, tôi thường nuối tiếc rằng mình đã không thật tinh tấn và tôi vẫn còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn của Pháp. Nhưng tôi rất biết ơn Sư phụ, Ngài đã ban cho tôi và gia đình tôi rất nhiều điều tuyệt vời và phúc lành trong cuộc sống. Tôi cảm thấy mình thật sự may mắn khi được đắc Pháp. Trong tương lai, tôi sẽ kiên định tu luyện và không để Sư phụ phải thất vọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/9/338276.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/28/160477.html

Đăng ngày 29-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share