Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-8-2016] Tôi đã học Pháp Luân Đại Pháp lúc 8 tuổi, vào khoảng 20 năm về trước. Cha tôi là người đầu tiên trong gia đình tu luyện. Ngay sau đó, cha đã khỏi bệnh đau đầu và rối loạn giấc ngủ. Cha cũng bỏ rượu và chơi mạt chược. Thấy những thay đổi ở cha, hai mẹ con tôi cũng bắt đầu tu luyện.

Sau khi cả nhà tu luyện Đại Pháp, chúng tôi là một gia đình hạnh phúc. Vào mỗi buổi sáng sớm, cha mẹ tôi đến công viên gần nhà để luyện công. Họ sẽ về nhà, làm bữa sáng và chuẩn bị cho tôi đến trường. Sau khi ăn tối, cha mẹ tôi sẽ đưa tôi đi học Pháp. Trong những ngày cuối tuần, khi thì gia đình tôi đi leo núi, khi thì tham dự các hoạt động hồng dương Đại Pháp.

Sau khi bắt đầu tu luyện, điểm số trong lớp của tôi được nâng lên từ giữa lớp lên tới vị trí đứng đầu trường.

Cha mẹ, bà ngoại bị bắt và nhà bị lục soát.

Sau khi cựu Tổng bí thư Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, gia đình hạnh phúc của chúng tôi đã bị tan vỡ.

Cha mẹ tôi đã tới Bắc Kinh thỉnh nguyện ôn hòa cho Pháp Luân Đại Pháp trong khi tôi ở nhà với bà ngoại. Sau đó, công an địa phương đã đưa bố mẹ tôi đến một trung tâm tẩy não và trại tạm giam, liên tục sách nhiễu gia đình chúng tôi.

Năm 2000 tôi lên 9 tuổi, cha mẹ tôi và một số học viên trong vùng khác đã in một số lượng lớn tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp. Họ phát những tài liệu này ngay trong đêm hôm đó.

Công an địa phương đã bắt giữ một số học viên. Do bị bức hại một cặp vợ chồng đã khai ra tên tuổi của cha mẹ tôi. Công an bắt giữ trái phép cha tôi tại sở làm. Sau đó, họ đến nhà chúng tôi để đưa mẹ tôi đi.

Tôi vẫn còn nhớ như in cái buổi chiều hôm đó. Tôi đã nhận được giải thưởng ở trường học. Tôi đã rất vui và muốn khoe với cha mẹ mình. Khi về đến nhà, công an đã lục soát nhà tôi. Họ đã khống chế mẹ tôi. Tôi đã rất buồn nhưng vẫn không khóc. Tôi kiên quyết không để lộ ra bất kỳ sự yếu đuối nào.

Cha mẹ tôi bị bắt giam và tôi đã đến ở nhà bà. Vào một buổi tối sau nửa đêm, vài người công an đã đột nhập vào nhà chúng tôi. Họ lục soát nhà và đã bắt bà đi.

Đó là vào đêm trước kỳ thi cuối kỳ của tôi. Tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh và đi học vào sáng ngày hôm sau. Tôi đã thi và đạt điểm số cao nhất. Các giáo viên và phụ huynh khác đã khá sốc khi biết được điều gì đã xảy ra vào ngay đêm trước khi thi.

Vẫn là một học viên Đại Pháp

Tôi đã ở cùng với người thân. Vào cuối thu, tôi vẫn còn đi đôi giày mùa hè. Ban đêm tôi thường khóc thầm trên giường. Tôi nhớ cha mẹ và muốn về nhà mình.

Một ngày, người thân nói rằng cha tôi sẽ bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức. Đối với tôi, một cô bé 10 tuổi, dường như tôi sẽ không bao giờ được gặp lại cha nữa. Không ai biết nơi mẹ tôi bị giam ở đâu. Tôi cảm thấy cuộc sống sắp kết thúc và tôi nghĩ đến việc tự tử. Sau đó tôi loại bỏ tư tưởng bất hảo này.

Tôi bắt đầu sống cùng với bà nội của mình. Hàng ngày bà đi làm từ sáng đến tối. Tôi ở nhà bà trong suốt kỳ nghỉ đông. Nhà bà không có vô tuyến. Tôi chỉ ngồi mơ mộng.

Khi cha mẹ tôi bị bắt, nhiều người xung quanh tôi đã có một thái độ tiêu cực đối với Đại Pháp. Thời điểm đó chính niệm của tôi đã không đủ mạnh. Tôi đã quá sợ để nói về Đại Pháp.

Tôi có một phù hiệu Pháp Luân nhỏ mà không dám để cho bất cứ ai khác nhìn thấy. Tôi chỉ còn khát khao dành cho cha mẹ và tín tâm của tôi vào Đại Pháp.

Phát tài liệu Đại Pháp

Sau khi cha mẹ tôi được thả và trở về nhà, chúng tôi vẫn tiếp tục tu luyện. Cha mẹ tôi thường ra ngoài vào buổi tối để phát tài liệu Đại Pháp. Đôi khi, tôi cũng đi cùng với họ.

Một đêm nọ, khi chúng tôi đang phát tài liệu, tôi thấy một người đàn ông. Tôi không sợ và ân cần nói, “Đây là thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Hãy trân quý nó”. Ông nhận tài liệu và nói rằng ông sẽ làm đúng như vậy.

Cha mẹ tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho hầu hết mọi người họ đã gặp. Lúc đầu, tôi rất lo lắng, nhưng tôi biết họ đang làm điều rất chính. Tôi sẽ nhẩm Pháp bất cứ khi nào cảm thấy lo lắng hay sợ hãi. Tôi tự nhủ rằng mình không nên sợ. Sau đó, tôi bắt đầu giúp cha mẹ mình giảng chân tướng về Đại Pháp cho người thường.

Một lần, sau khi nghe nói rằng một học viên bị giam tại đồn công an địa phương, tôi tới đó vào giờ nghỉ trưa. Tôi phát chính niệm mạnh trong một giờ rưỡi.

Thỉnh thoảng, tôi đi bộ đến trường vì thế tôi có thể tiết kiệm tiền bằng cách không đi xe bus. Tôi đóng góp tiền làm tài liệu Đại Pháp.

Lên tiếng cho Đại Pháp

Vào năm thứ hai ở trường trung học, giáo viên chính trị thường nói về Pháp Luân Đại Pháp một cách rất tiêu cực và trích dẫn những lời dối trá mà cô đã nghe được từ Đảng Cộng sản Trung Quốc. Mỗi lần như vậy tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng tôi đã quá sợ để đứng lên và ngăn cô lại.

Nhờ học Pháp, tôi đã nhận ra rằng mình nên giảng chân tướng. Tôi không nên để cho giáo viên tiếp tục phỉ báng Đại Pháp.

Khi giáo viên bắt đầu phỉ báng Đại Pháp trong một lớp học chính trị, tôi giơ tay và nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp không phải là những gì cô thấy trên truyền hình. Nó dạy cho người ta tuân theo nguyên lý Chân-hiện-Nhẫn.”

Tôi đã giảng chân tướng cho giáo viên và cả lớp về cả gia đình tôi được hưởng lợi từ tu luyện Đại Pháp như thế nào và tại sao vụ tự thiêu là giả mạo. Một người bạn bên cạnh cứ giật mạnh áo tôi để tôi ngồi xuống. Nhưng tôi cương quyết hoàn thành những gì mình muốn nói.

Sau khi nói xong và ngồi xuống, giáo viên nói rằng cô đã không biết chắc phải xử lý việc tôi giảng chân tướng về Đại Pháp như thế nào.

“Em biết về cuộc bức hại,” tôi đứng lên một lần nữa và nói. “Bởi vì họ không muốn từ bỏ tín tâm của mình, cha mẹ em đã bị bắt nhiều lần. Em biết một người phụ nữ trong vùng, đã bị bức hại đến chết chỉ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”

Khi giảng chân tướng, tôi thấy nhiều, rất nhiều các vị thần trên thiên thượng tung những bông hoa. Tôi đã rơi lệ.

Có khoảng 70 học sinh trong lớp. Tất cả các bạn đã nghe chân tướng. Giáo viên đã không nói bất cứ điều gì và không một quan chức nào trong trường lên tiếng bất cứ điều gì về vụ việc.

Thăng trầm trong tu luyện

Gia đình tôi đã bị công an sách nhiễu thường xuyên và cha mẹ tôi đã bị bắt giữ nhiều lần.

Năm cuối cùng của trung học phổ thông, mẹ tôi bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức. Cha tôi làm việc ngoài thành phố và tôi đã ở nhà một mình.

Trạng thái tu luyện của tôi không tốt. Điểm số của tôi đã bị rớt. Tôi thường có nhiều mâu thuẫn với bạn bè. Tôi đã rất chán nản. Tuy nhiên, dù tôi có cảm thấy khủng khiếp như thế nào, ngay sau khi tôi mở quyển sách Chuyển Pháp Luân, đột nhiên tôi cảm thấy hy vọng.

Sư phụ đã giảng:

“bởi vì chư vị là học sinh cho nên cần phải học cho tốt.” (“Giảng Pháp tại một cuộc gặp mặt ở New York” từ Những bài giảng Pháp tại Hoa Kỳ)

Tôi thường nhẩm đoạn Pháp này. Tôi dần dần nhận thức được rằng mình phải là một học sinh giỏi. Tôi không nên chấp vào trường đại học nào sẽ nhận tôi. Khi tham gia thi tuyển sinh đại học, tôi đã rất thoải mái. Tôi cầu xin Sư phụ giúp. Tôi sẽ không thừa nhận cựu thế lực bức hại gia đình tôi. Tôi nghĩ mình phải làm bài thật tốt. Tôi muốn chứng thực sự vĩ đại của Pháp.

Khi kết quả được công bố, tôi đã làm tốt hơn rất nhiều so với các kỳ thi thử trong trường. Tôi đã được một trường đại học danh tiếng nhận. Nhiều người biết cuộc khủng hoảng của gia đình tôi đã rất ấn tượng. Một số người thậm chí còn nói với cha tôi: “Tôi cũng nên để các con tôi học Pháp Luân Đại Pháp!”

Việc tu luyện của tôi đã không tốt trong suốt những năm học đại học. Chỉ vào năm ngoái tôi mới tăng thời gian học Pháp của mình. Sau đó tôi bắt đầu giảng chân tướng cho một số bạn học của mình về Đại Pháp. Thỉnh thoảng tôi phát Cửu Bình. Khi có thời gian, tôi sẽ đi xe buýt đến trại tạm giam để phát chính niệm. Nhưng tôi biết mình đã bỏ lỡ nhiều cơ hội cứu người.

Đôi khi, tôi thấy rất nhiều camera an ninh xung quanh. Tôi đã lo lắng và nghĩ đến bỏ qua việc giảng chân tướng vào thời điểm đó. Nhưng sau đó, tôi nghĩ về nhiều sinh mệnh rất đáng thương. Họ đến thế gian này để nghe chân tướng. Sau đó tôi phát chính niệm và tiếp tục giảng chân tướng cho họ về Đại Pháp.

Thành thục trong tu luyện

Sau khi học xong đại học, tôi đã kết hôn. Lúc đầu, chúng tôi đã rất yêu nhau. Nhưng mối quan hệ tốt của chúng tôi đã không kéo dài được lâu. Không lâu sau, lúc nào chúng tôi cũng tranh đấu. Chồng tôi đã bị cộng sản tẩy não hoàn toàn. Tôi trở nên nóng tính và tâm tật đố rất mạnh. Nó thật sự đau đớn.

Tôi không muốn tiếp tục sống như thế này mãi, vì vậy tôi bắt đầu tăng cường học Pháp. Và khi tôi thực sự buông bỏ chấp trước mọi việc đã thay đổi, và một ngày chồng tôi nói rằng anh cũng muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nhận ra chính chấp trước của mình đã ngăn anh ấy bước vào tu luyện Đại Pháp sớm hơn!

Cả hai chúng tôi cùng tu luyện và cùng nhau đề cao. Bây giờ chúng tôi có một mối quan hệ rất tốt. Nhờ có Pháp, tôi đã học cách hướng nội tìm những thiếu sót và nhìn vào các đặc tính tốt của người khác.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi biết Đại Pháp là tốt, nhưng nhận thức của tôi chưa đủ tốt.

Khi trải qua rất nhiều khổ nạn, tôi đã nhận thức được rằng không có gì tại nhân gian chúng ta nên chấp vào. Từ sâu thẳm trong tâm, tôi muốn tu luyện. Nhưng chấp trước truy cầu an dật đã ngăn tôi tu luyện tinh tấn.

Đó là thời kỳ tu luyện kém nhất của tôi. Chỉ vì sợ hãi, tôi đã từng an ủi bản thân mình. Tôi đã làm một số việc giảng chân tướng. Tôi có đủ khả năng là một đệ tử Đại Pháp và có kết quả tốt. Tôi thật là ích kỷ! Rất nhiều sinh mệnh đang chờ để được cứu, nhưng tôi chỉ nghĩ đến mình. Chăm chút cho bản thân chính là những gì cựu thế lực đang làm. Làm sao một đệ tử Đại Pháp có thể xuất niệm theo cách tương tự như cựu thế lực!

Chúng ta là đệ tử của Sư phụ. Sư phụ lúc nào cũng từ bi và không bao giờ nghĩ đến bản thân. Tôi đã ngộ ra rằng nếu mục đích của chúng ta là vì mình và không từ bi cứu độ chúng sinh, sau đó ngay cả khi chúng ta đang giảng chân tướng, nó không phải là những gì Sư phụ mong muốn. Chỉ khi chúng ta thực hiện theo các tiêu chuẩn của một học viên chân tu, chúng ta mới có thể thực sự trợ Sư Chính Pháp.

Hiện nay trong giai đoạn tu luyện của mình, tôi hoàn toàn nhận thức được rằng mỗi tế bào trong cơ thể và mỗi phút giây trong cuộc sống của mình là để tu luyện. Tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi việc tại nhân gian. Sư phụ đã an bài cho chúng ta tu luyện tại đây, vì vậy tôi phải tận dụng môi trường để tu luyện.

Nhiều học viên ở tuổi tôi đã không tu luyện tinh tấn. Một số người hoàn toàn bị lầm lạc trong xã hội người thường.

Sư phụ đã giảng:

“từ khi tôi truyền Pháp cho tới nay, vậy là những người trẻ khoảng 25 tuổi, quả thực còn có rất nhiều người chưa hề được cứu, đều là chư Thần tới, họ hạ xuống mặt đất.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016”)

Có rất nhiều đệ tử bắt đầu tu luyện từ khi còn là trẻ em trước cuộc bức hại. Chúng ta có sứ mệnh rất lớn, nhưng chúng ta thực thi không tốt. Sẽ là quá muộn để hối tiếc khi thời kỳ lịch sử đặc biệt này qua đi. Tôi hy vọng rằng tất cả các đệ tử trẻ sẽ bắt kịp với Chính Pháp và cứu được nhiều người hơn nữa.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/9/158608.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/13/332476.html]]

Đăng ngày 17-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share