Bài viết của Tiểu Mỹ

[MINH HUỆ 01-9-2016] Tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng trong cuộc sống khi tôi học năm thứ ba phổ thông trung học. Vì ngoại hình của mình, trong tiết Sinh học khi học về học thuyết tiến hóa, tôi trở thành trò cười cho các bạn cùng lớp. Một người bạn nói với tôi: “Có phải giáo viên đang nói về cậu không? Không phải cậu là người vượn chưa tiến hóa một cách hoàn toàn đó chứ?” Cả lớp cười to hưởng ứng. Sau tiết học đó, các học sinh lớp khác cũng hùa theo trò đùa đó, và họ còn đặt biệt danh cho tôi là “Hoa khôi lớp.”

Từ đó trở đi, tôi rơi vào cảm giác vô cùng mặc cảm và tự ti. Mỗi khi có ai đó nhìn tôi, tôi luôn cho rằng họ đang nói điều gì đó về mình. Ở nhà, tôi ngồi trong phòng vệ sinh và khóc. Tôi vặn vòi nước chảy mạnh để bố mẹ không nghe được tiếng khóc của mình. Tôi cảm thấy sao ông trời thật bất công với tôi. Tôi tự hỏi rằng tại sao thời thơ ấu của mình lại ngập tràn đau khổ và tại sao bạn bè tôi lại bắt nạt tôi theo cách như vậy.

Pháp Luân Đại Pháp đã giải thoát tôi khỏi đau khổ

Trong giai đoạn khó khăn này, tôi đã đắc Pháp. Sau khi học các bài giảng của Sư phụ, tôi hiểu rằng những việc xấu mà các bạn đã làm thì tốt cho tôi; các bạn đã cấp cho tôi những thứ tốt. Khi người bạn ngồi chung bàn với tôi bắt nạt tôi và cào cấu tôi đến bầm đen, tôi không còn thấy đau nữa, vì tôi biết rằng bạn ấy đã cấp Đức cho tôi. Một lần nọ, bạn ấy lại muốn đánh tôi, nhưng trước khi bạn ấy có thể chạm vào người tôi thì bạn ấy đã ngã xuống đất. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi trước sự bắt nạt của bạn ấy.

Tu luyện Đại Pháp, tôi không còn bị trêu chọc bởi biệt danh “người vượn” nữa. Khi những người khác nói rằng tôi trông xấu xí và giống người vượn, tôi chỉ mỉm cười và bất động tâm.

Việc này thật kỳ diệu vì ngay khi tôi không còn lo lắng về những gì người khác trêu chọc mình, mọi người cũng ngừng bàn tán sau lưng tôi, và không ai còn gọi tôi là “người vượn” nữa. Tôi đã trải nghiệm lời Sư phụ giảng:

“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.” (Chuyển Pháp Luân)

Giờ đây tôi là một phụ nữ trẻ, và ngoại hình của tôi cũng có sự thay đổi lớn. Nhiều người nói rằng tôi trông rất khác trước với da dẻ mịn màng và hồng hào. Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến bản thể của tôi.

Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc ở 3 nơi, công việc ở ba nơi này đều rất nhọc sức. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là do kỹ năng của tôi kém nên tôi mới có công việc thấp cấp và cực nhọc đến thế hay không.

Khi tôi nhìn nhận sự việc dưới góc độ của một người tu luyện, mọi việc trở nên minh bạch. Người tu luyện lấy khổ làm vui. Tôi cảm nhận sâu sắc rằng tôi đến đây vì Pháp và Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi niềm hạnh phúc thực sự trong cuộc đời.

Sư phụ giúp tôi vượt qua các khổ nạn

Tôi đã trải qua nhiều khổ nạn trong quá trình tu luyện của bản thân, mỗi lần như vậy tôi đều không hề hấn gì dưới sự bảo hộ của Sư phụ.

Một lần nọ, trong bữa tiệc tối vào dịp Trung thu, đột nhiên tôi cảm thấy cơ thể không khỏe. Tôi nói với mẹ tôi (cũng là một học viên) rằng tôi thấy chóng mặt. Sau đó tôi ngã vào tường và bất tỉnh.

Mẹ tôi ngay lập tức nghĩ rằng chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ sẽ bảo hộ chúng tôi. Bà đỡ lấy tôi và nói to: “Xin Sư phụ hãy cứu cháu!” Bà cố gắng lay để tôi tỉnh lại.

Dần dần tôi lấy lại ý thức và mở mắt. Tôi cầu xin Sư phụ và nôn ra một thứ chất màu trắng. Đến 11 giờ đêm thì tôi đã tỉnh lại hoàn toàn. Các học viên nghe tin đã đến phát chính niệm hỗ trợ tôi. Và tôi đã hoàn toàn bình phục vào ngày hôm sau.

Một lần khác, tôi bị đau họng và viêm amidan nặng. Các đồng nghiệp khuyên tôi nên dùng vài viên kẹo ngậm. Tôi nghĩ ngậm một viên để dễ chịu hơn một chút cũng không sao. Tuy nhiên, tình trạng của tôi lại xấu đi. Toàn bộ vùng cổ họng tôi sưng to đến nỗi tôi không thể uống nước hay thở được. Tôi nhận ra rằng tôi đã phạm sai lầm khi sử dụng viên thuốc đó.

Tôi nói với chồng tôi, vốn là người không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, “Chúng ta hãy ngủ riêng vài ngày. Em cần học Pháp và phát chính niệm.”

Anh ấy không thể hiểu được và trở nên nóng giận, “Em sắp chết rồi. Cổ họng của em rất tệ. Nếu ngày mai em không khỏe, em phải uống thuốc.” Anh ấy gắt lên.

Tôi nghĩ việc đó không cần thiết. Thời điểm đó, tôi không thể để chồng tôi hiểu sai về Pháp Luân Đại Pháp. Đêm đó, tôi ngủ không nổi vì mỗi khi cố gắng nằm xuống, tôi lại khó thở. Khi quá buồn ngủ, tôi ngủ trong tư thế ngồi, hai cánh tay ôm lấy đầu gối,còn đầu thì gục xuống.

Ngày hôm sau, tôi đi làm bình thường nhưng không thể nói chuyện được. Tất cả đồng nghiệp đều nói rằng tôi nên uống thuốc. Tôi nghĩ: “Mình là một người tu luyện, và Sư phụ sẽ bảo hộ mình.”

Thật kỳ diệu: ngay khi tôi có suy nghĩ này, tôi cảm thấy có một thứ gì đó mằn mặn trong họng, và tôi đã nhổ ra đờm lẫn máu. Tôi khạc ra rất nhiều sau đó, và vài phút sau, cổ họng tôi trở nên bình thường, còn giọng nói thì trở lại trong trẻo và rõ ràng.

Khi trở về nhà, chồng tôi rất ngạc nhiên về sự hồi phục của tôi. Anh ấy đã chứng kiến thần tích của Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó mỗi khi tôi cảm thấy không được khỏe, anh ấy lại nhắc tôi đọc sách Đại Pháp. Dần dần, anh ấy đã thực sự tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp.

Thời gian gần đây, tôi đã gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng Cộng Sản Trung Quốc, người đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi nhiều lần mơ thấy mình được bay lên trời. Tôi biết rằng mình đã đột phá tầng thứ trong tu luyện.

Tôi đã từng khá nhút nhát và sợ hãi khi tham gia vào những hoạt động như thế. Sư phụ đã khích lệ tôi và giúp tôi tu bỏ các tâm chấp trước của người thường. Con xin cảm tạ Sư phụ đã khuyến khích con, tôi xin cảm tạ các học viên đã hỗ trợ để tôi có thể viết ra bài chia sẻ này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/10332677.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/1/158510.html

Đăng ngày 20-9-2016: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share