Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-8-2016] Tháng 3 năm 2000, người quản lý của công ty tôi bị điều tra vì tội gian lận tài chính, và tôi cũng bị dính líu vào vụ việc này. Tôi đã bị giam giữ tại một trại tạm giam trong 21 tháng.

Biết đến Pháp Luân Công trong trại tạm giam

Khi tôi bước vào trại tạm giam, tôi đã gặp rất nhiều học viên Pháp Luân Công. Tôi đã bị sốc. Tôi biết họ tu luyện Pháp Luân Công, nhưng tại sao họ lại bị giam ở đây?

Tôi đã có ấn tượng rất tốt với họ. Họ hiền lành và tốt bụng, và họ mang lại cho tôi cảm giác yên bình giữa một nơi đầy hỗn loạn. Họ giúp đỡ tôi và chăm sóc tôi. Tôi thích ở gần họ và làm theo những gì họ làm; tôi đã đọc các bài giảng Pháp và luyện công cùng với họ.

Các lính canh gọi tôi là “học viên Pháp Luân Công nửa mùa”.

Tôi đã học được rất nhiều điều tuyệt vời từ các học viên Pháp Luân Công. Họ dạy tôi các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Trong trại tạm giam, tôi đã trải qua nhiều lần khảo nghiệm tâm tính.

Một ngày nọ, một tù nhân đột nhiên tấn công tôi. Cô ấy ném tất cả vật dụng trên giường của tôi ra sân, xé bộ đồ ngủ của tôi thành từng mảnh và chửi bới tôi trong một thời gian dài. Nếu tôi không học theo các nguyên lý của Pháp Luân Công, thì tôi đã đánh nhau với cô ấy rồi.

Nhưng tôi thậm chí còn không buồn. Tôi chỉ đi nhặt lại đồ của mình. Các học viên đều nói rằng tâm tính của tôi đã được đề cao.

Tuyệt thực cùng các học viên Pháp Luân Công

Khi các học viên Pháp Luân Công bắt đầu tuyệt thực để phản kháng các hành vi bức hại trong trại tạm giam, tôi cũng đã tham gia cùng họ.

Vào một ngày, nhiều lính canh và thậm chí cả cảnh sát vũ trang đã được điều động đến trại tạm giam để chấm dứt cuộc tuyệt thực. Sự việc hôm đó thực sự khủng khiếp.

Trưởng cai ngục đã ra lệnh bức thực tất cả các học viên. Tôi là người đầu tiên bị gọi ra. Ông ta muốn dạy cho các học viên một bài học, cũng như trừng phạt tôi nếu tôi không chịu ăn. Tôi đã từ chối mà không hề sợ hãi, và điều xảy ra với tôi đã không đáng sợ như tôi tưởng.

Sau này, trưởng cai ngục hỏi tôi tại sao tôi lại cùng tham gia tuyệt thực với họ. Tôi không biết trả lời thế nào, vì vậy tôi chỉ nói những suy nghĩ trong đầu mình: “Tôi cảm thấy buồn khi thấy họ bị bức hại, vì vậy tôi muốn giúp đỡ họ.”

Trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chân chính

Sau khi tôi được thả ra vào cuối năm 2001, việc đầu tiên là tôi đi tìm kiếm các sách Đại Pháp. Dì tôi đã rất ủng hộ tôi. Dì biết một học viên Pháp Luân Công, và người đó đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân! Kể từ đó, tôi đã nhanh chóng trở thành một học viên Pháp Luân Công!

Gia đình tôi đã rất sợ hãi và lo lắng khi biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Họ sợ tôi sẽ bị bức hại. Dì tôi là người duy nhất ủng hộ tôi.

Tôi nhanh chóng bắt đầu làm các việc mà một học viên Pháp Luân Công cần làm. Tôi được giao nhiệm vụ nhận tài liệu Pháp Luân Công từ bên ngoài thành phố. Thực sự đây không phải là một việc dễ dàng.

Tôi phải đi một mình suốt cả một ngày dài. Là một phụ nữ, tôi phải thừa nhận rằng lúc ban đầu tôi có đôi chút sợ hãi. Tuy nhiên, với sự bảo hộ của Sư phụ, mọi việc đã diễn ra suôn sẻ.

Để tất cả mọi người trên thế giới đều biết sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, các học viên ngày càng phát triển thêm nhiều hạng mục và việc này đòi hỏi tôi phải hợp tác tốt với các đồng tu. Tôi tham gia rất nhiều hạng mục – bất cứ hạng mục nào cần thì tôi đều tham gia. Chúng tôi viết thư cho cảnh sát, gọi điện thoại, gửi tin nhắn, và giảng thanh chân tướng trực tiếp.

Tôi đã gặp rất nhiều khổ nạn và khó khăn trên con đường tu luyện, nhưng với sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ, tôi đều vượt qua được chúng. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/19/333111.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/3/158530.html

Đăng ngày 12-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share