Bài viết của một học viên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-6-2016] Những năm gần đây, Sư phụ đã an bài cho tôi hỗ trợ các đồng tu vượt qua các khổ nạn. Có những bài học cay đắng cũng như các kết quả đáng mừng.

Học viên Amy (hóa danh) mắc bệnh đau dạ dày nặng trong thời gian dài. Chồng cô ấy mãi van nài cô ấy nhập viện, do vậy Amy phải hết sức cố gắng âm thầm chịu đựng và không để cho chồng cô thấy cô phải chịu đau đớn.

Cô ấy đến thăm tôi và kể về tình trạng của mình. Tôi nhận thấy cô ấy đã chịu nhiều đau đớn, nhưng không biết phải làm gì. Tôi chỉ cảm thấy rằng chúng tôi nên phát chính niệm.

Tôi nhận thấy như vậy bởi vì bất cứ khi nào vượt quan, kể cả khổ nạn về thể chất, tôi sẽ thường có thể vượt qua nhờ phát chính niệm mạnh mẽ, cộng với việc tăng cường nỗ lực học Pháp và luyện công.

Do đó, tôi nói với Amy: “Tại sao chúng ta không phát chính niệm cùng nhau?”

Khi tôi vừa ngồi xuống và bắt chéo chân theo thế song bàn, đột nhiên tôi cảm thấy luồng nhiệt ấm nóng xuyên khắp thân thể. Điều đó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Tôi cảm thấy mình được bao bọc trong một trường năng lượng vô biên. Tôi biết chính Sư phụ thấy việc tôi làm là đúng, nên đã gia trì và khích lệ tôi.

Sau hơn 30 phút, chúng tôi dừng lại. Amy nói với tôi rằng, cô ấy đã không cảm thấy bình tâm và an hòa trong rất nhiều ngày qua. Cả hai chúng tôi cùng được khích lệ rất lớn.

Chúng tôi lặp lại việc đó nhiều lần, và mỗi lần phát chính niệm, chúng tôi đều trải nghiệm những hiệu quả rõ ràng.

Tôi nói với Amy: “Chắc chắn là chị hoàn toàn có thể vượt qua chuyện này.”

Thời gian sau đó, Amy kể với tôi rằng có nhiều lần khi cơn đau quá dữ dội đến nỗi cô nghĩ rằng mình có thể chết, cô nhớ lại những gì tôi nói: “Chắc chắn là chị hoàn toàn có thể vượt qua chuyện này.” Chính niệm của cô ấy sau đó mạnh mẽ lên và cô ấy đã có thể vượt quan mỗi lần như vậy.

Qua trải nghiệm thành công của Amy, cả hai chúng tôi đều tinh tấn hơn trong tu luyện.

Một lần học viên Bạch gặp nghiệp bệnh. Gia đình cô ấy muốn tìm một học viên Đại Pháp để ở cùng cô ấy, hy vọng thần tích hiển hiện.

Các đồng tu biết tôi không đi làm nên đề nghị tôi đến.

Thời gian đó, tôi sống với bố mẹ tôi trong khi đang tìm việc làm, do đó tôi cảm thấy có một chút áp lực. Bố mẹ tôi đang ôm giữ mối bất bình với Pháp Luân Đại Pháp vì cuộc bức hại mà tôi bị mất việc và chồng tôi bị áp lực phải li dị với tôi.

Tuy nhiên, tôi tin rằng giúp đỡ một đồng tu là việc nên làm. Do đó, tôi đồng ý.

Bạch và tôi không biết nhau. Tôi được biết rằng cô ấy đã từng là điều phối viên của một điểm luyện công khá lớn. Sau 20 tháng 7 năm 1999, cô ấy đến Bắc Kinh thỉnh nguyện và bị Phòng 610 bắt giữ. Trong suốt thời gian bị giam giữ, cô ấy bị tra tấn nặng nề đến nỗi bị mất thị lực.

Cô ấy cuối cùng được thả, khi đó gia đình sắp xếp để cô sống với con trai, cách xa các bạn đồng tu. Bạch sau đó bị mất môi trường tu luyện. Trước đó rất lâu, cơ thể cô ấy có biểu hiện mơ hồ triệu chứng của u dạ dày.

Bạch đã chịu nhượng bộ trước áp lực van nài và dọa nạt của gia đình mà làm hóa trị liệu. Cô bị tái phát và đang trên bờ vực sinh tử.

Nhưng Bạch chưa bao giờ từ bỏ Đại Pháp. Cuối cùng, một ngày nọ, cô ấy nói với gia đình rằng chỉ Đại Pháp mới có thể cứu được cô ấy. Nhận thức đầy đủ rằng bệnh viện và y học không mang đến hy vọng, gia đình cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý đưa cô về nhà và nhờ các học viên địa phương giúp đỡ.

Đó là lúc tôi tham gia hỗ trợ cô.

Ngay lập tức tôi bắt tay phối hợp với Bạch. Mỗi ngày, chúng tôi sẽ phát chính niệm, học Chuyển Pháp Luân và các bài kinh văn của Sư phụ, cũng như luyện công.

Một ngày, Bạch nói với tôi dạ dày của cô ấy không cảm thấy căng tức và năng lượng của cô ấy đã trở lại. Cô ấy thấy rằng sự cải thiện của cô ấy thật kỳ diệu, và tôi rất mừng cho cô ấy. Tôi bắt đầu cảm thấy từ đây mọi việc sẽ tốt đẹp và tôi có thể nới ra.

Các học viên khác nghĩ rằng Bạch chỉ cần đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi không đồng ý. Tôi nghĩ rằng cô ấy cũng cần đọc các bài kinh văn của Sư phụ, nhưng tôi đã không đưa ra bất kỳ lý do phản đối nào. Sau đó tôi có vài nghĩa vụ gia đình và cần ở nhà. Tôi báo với Bạch và sắp xếp một học viên khác thay mình.

Khi các học viên khác nhìn thấy và nhận ra Bạch là điều phối viên cũ của họ, họ rất vui mừng và hào hứng, họ bắt đầu tiêu tốn rất nhiều thời gian tán gẫu về quá khứ.

Tôi muốn bảo họ dừng lại, tập trung vào việc giúp Bạch phát chính niệm và học Pháp, nhưng vì nhiều lý do, tôi đã không nói ra.

Lúc quay lại thăm Bạch, tôi thấy dường như cô ấy không có cải thiện gì trong suốt thời gian tôi vắng mặt. Tôi cảm thấy hơi lạ nhưng không quá quan tâm. Tôi nghĩ nếu chúng tôi tập trung vào việc học Pháp và luyện công, mọi việc sẽ trở nên tốt hơn.

Vào thời điểm đó, mẹ tôi thông qua vài người bạn đã tìm được việc làm cho tôi. Điều đó đặt tôi vào tình thế khó xử. Tôi nên nhận việc hay ở lại và tiếp tục chăm sóc Bạch?

Ngày hôm đó, chấp trước vào lợi ích cá nhân của tôi đã thắng. Tôi nhận định rằng đã có quá nhiều học viên ở đó giúp cô ấy nên sự hiện diện của tôi sẽ không còn nhiều ý nghĩa.

Vì vậy, tôi gọi điện thoại cho Bạch nói rằng tôi phải xử lý một số công việc và sẽ đi xa một thời gian ngắn.

Ba ngày sau, tôi nhận được tin rằng Bạch đã qua đời. Cô ấy mất mà hai mắt vẫn mở to. Gia đình Bạch tin rằng nếu tôi có thể đến để nói lời vĩnh biệt với cô ấy thì tốt vì họ cảm thấy Bạch vẫn đang trông chờ tôi trước khi cô ấy có thể ra đi thanh thản.

Tôi vô cùng chấn động và suy sụp.

Tôi chìm trong hối hận và nuối tiếc. Trong nỗi đau đớn khôn nguôi, tôi tự hỏi: “Tại sao? Khi Bạch cần tôi, khi cuộc sống của cô ấy ngàn cân treo sợi tóc, tại sao tôi chỉ nghĩ về bản thân mình? Khi tôi tin rằng trên hết thảy, Bạch cần phải tập trung học Pháp, luyện công và phát chính niệm, và các học viên khác dường như không nhận thức đầy đủ về việc đó, tại sao tôi đã không nói ra?”…

Tôi không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi của mình dù tất cả mọi người đã an ủi và cảm ơn tôi và không ai thấy rằng tôi có lỗi hay có trách nhiệm, nhưng tôi không thể không nghĩ rằng nếu tôi làm tốt hơn, Bạch sẽ còn sống với chúng tôi.

Năm nay, điều phối viên Katie có biểu hiện của nghiệp bệnh dưới dạng cơn đột quỵ. Gia đình cô ấy đã đưa cô ấy nhập viện bất chấp sự phản đối của cô ấy. Katie đã van nài gia đình gọi cho tôi nên tôi đã có thể ở với cô ấy cho tới lúc cô ấy vượt qua khổ nạn.

Từ kinh nghiệm đã trải qua với Bạch, tôi biết rằng trường không gian chung quanh Katie đầy các nhân tố tà ác và tôi phải vô cùng thanh tỉnh và tinh tấn để Katie không gặp kết cục như Bạch.

Do đó, mỗi buổi chiều sau giờ làm việc, tôi vội vã tới bệnh viện để học Pháp, luyện công và phát chính niệm với Katie cho đến tối.

Katie hồi phục rất nhanh. Trong vòng 1 tuần, cô ấy đã được xuất viện.

Những ngày sau đó, tôi tiếp tục tới nhà cô ấy và ở lại với cô ấy sau buổi tối cho đến khi cô ấy hoàn toàn bình phục trong khoảng 1 tháng.

Giờ đây, Katie đã khỏe mạnh và làm 3 việc như trước đây.

Trong thời gian giúp đỡ Katie, vào mỗi đêm tôi thường trở về nhà rất muộn. Lúc đầu, mẹ tôi rất lo lắng và không hài lòng, thậm chí có những lời lẽ không hay với tôi.

Vì vậy, cứ mỗi khi bước chân vào nhà, tôi lại cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi.

Từ trong tâm, tôi nói với mẹ tôi: “Con đang giúp đỡ một đồng tu. Con đang làm việc tốt. Xin mẹ đừng nổi giận và khó chịu nữa…”

Chẳng bao lâu, kỳ diệu thay, mẹ tôi đã không còn thái độ tiêu cực nữa mà bà chỉ đơn giản hỏi tôi đã ăn tối chưa.

Qua nhiều lần giúp các đồng tu vượt qua khổ nạn, tôi đã có vài quan sát và nhận thức. Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu như sau:

Những gì học viên cần nhất khi họ đang trải qua khổ nạn là từ bi. Họ cần sự giúp đỡ, nhưng sự giúp đỡ từ gia đình họ đôi khi có thể sẽ phản tác dụng.

Một lời động viên, một sự lắng nghe nhẫn nại, một sự thấu hiểu và đồng cảm có thể là một sự an ủi lớn lao và mang lại những hiệu quả tích cực.

Để kiên định được dưới áp lực liên tục của cuộc bức hại không phải là một điều dễ dàng. Chúng tôi đã trải qua nhiều khổ nạn khác nhau. Bản thân tôi cũng vậy. Nhiều lần, tôi cũng mong được các đồng tu thấu hiểu, hỗ trợ và giúp đỡ. .

Nếu vào thời điểm đó, chúng ta chỉ nghĩ đến việc khiển trách hay chỉ trích, chúng ta đang đứng về phía cựu thế lực và sẽ gia tăng bức hại.

Trong “Tinh tấn yếu chỉ II”, Sư phụ giảng:

“Trong lịch sử bại hoại, [thì việc] thế lực tà ác bức hại đối với người tu luyện không phải là lần đầu.” “Tuy rằng trên biểu hiện cụ thể có chỗ khác nhau, mục đích đều là huỷ hại ý chí của người tu luyện chính Pháp.”(Lộ {con đường}), Tinh tấn yếu chỉ II)

Chúng ta phải dùng tâm từ bi và những lời lẽ thiện lương để khơi dậy chính niệm của các đồng tu đang chật vật đối mặt với khổ nạn, và không cho phép cựu thế lực hủy hoại chính niệm của các học viên.

Có thời gian học viên Daisy trải qua nghiệp bệnh kéo dài. Daisy rất lo sợ cô ấy có thể làm mất thanh danh của Đại Pháp khi các triệu chứng bệnh kéo dài và cô ấy có thể mất sinh mệnh, vì vậy cô ấy đã tìm đến việc điều trị bằng y học.

Các học viên trong gia đình cô ấy không biết phải làm gì, nên tìm tôi và xin tôi đến xem tình trạng của Daisy.

Trong cuộc nói chuyện đầu tiên với Daisy, cô ấy bật khóc và thú nhận với tôi rằng cô ấy đã không tu luyện tốt và cô ấy không biết phải làm gì.

Đúng lúc đó, tôi đã nói với Daisy không chút do dự: “Ai nói chị tu luyện không tốt? Không ai có thể nhìn thấy phần tốt trong việc tu luyện của chị. Không ai có thể quyết định việc này. Chỉ có Sư phụ biết và quyết định thôi.”

Daisy được an ủi rất nhiều. Tâm trạng cô ấy cải thiện. Cô ấy đã tự tin trở lại.

Cô ấy nói với tôi: “Tôi biết Sư phụ đã thông qua chị điểm hóa cho tôi.”

Với sự giúp đỡ từ các học viên trong gia đình, Daisy kịp thời dừng lại tất cả các phương pháp điều trị y tế và tăng cường tín tâm tu luyện.

Học viên Sally bị trầm cảm nặng nề sau một loạt các biến cố gia đình và không thể tự mình thoát ra tình trạng đó. Tôi được nhờ đến thăm cô ấy. Tôi đã quyết định tìm thời gian để học Pháp cùng cô ấy.

Trong suốt quá trình này, Sally tâm sự với tôi chi tiết các vấn đề của mình. Tôi lắng nghe với sự đồng cảm. Tôi cũng liên hệ với một số kinh nghiệm và khổ nạn tương tự của tôi.

Chẳng mấy chốc, trạng thái tâm lý của Sally phục hồi trở lại. Thông qua việc học Pháp và phát chính niệm, cô ấy đã có thể buông bỏ nhiều chấp trước và đã thể ngộ được những Pháp lý sâu sắc hơn.

Học viên Helen đã tu luyện một cách tinh tấn, nhưng sau khi bị bắt, trong một lúc yếu đuối và bối rối khi bị tra tấn trong một trung tâm tẩy não, cô ấy đã bị lừa dối và từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Công.

Khi được thả ra, cô rơi vào một trạng thái cực kỳ hối hận, và vì vậy, trong một thời gian dài, cô đã lẩn quẩn với những suy nghĩ hết sức tiêu cực.

Tôi hiểu rất rõ những gì cô ấy đang trải qua. Tôi nói với cô rằng cô không thể để cựu thế lực hủy hoại ý chí tu luyện của mình.

Cuối cùng cô cũng thấy khuây khỏa. Cô nói với tôi: “Tôi tin rằng chính Sư phụ đã dẫn chị đến nói với tôi điều này.”

Điều thứ hai mà tôi ngộ được là học viên đang được giúp đỡ có xu hướng dựa hẳn vào những học viên đang giúp mình để tìm ra những chấp trước ẩn sâu và thanh trừ tà ác

Do đó, các học viên đang thực hiện việc giúp đồng tu vượt qua khổ nạn phải có nhận thức rõ ràng rằng, ngoại trừ chút năng lực ít ỏi giúp các đồng tu phát chính niệm, thì mọi việc là do Sư phụ thực hiện, Pháp thân của Sư phụ luôn ở bên chúng ta.

Sư phụ giảng:

“Những Pháp thân của tôi điều gì cũng biết; chư vị nghĩ gì họ đều biết; điều gì họ cũng có thể làm được. Chư vị không tu luyện thì họ không quản chư vị; [còn nếu] chư vị tu luyện thì [họ] sẽ giúp đến cùng.”(Chuyển Pháp Luân)

Tại mọi thời điểm, đặc biệt là trong những khoảnh khắc quan trọng và trong những lúc cần thiết, nhất định chúng ta phải nhớ rằng chúng ta là đệ tử Đại Pháp; nếu chúng ta cầu Sư phụ, Sư phụ chắc chắn sẽ ở đó để giúp chúng ta.

Và một điều khác tôi đã ngộ ra là, trong nỗ lực vượt qua những tâm như tâm an dật và ích kỷ, chúng ta cần phải kiên nhẫn, và do đó, cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta không nên từ bỏ niềm tin của mình.

Ở quận của tôi, chúng tôi thường tổ chức các buổi phát chính niệm chung để giúp các học viên đang bị bắt hoặc đang phải vượt qua nghiệp bệnh.

Vào thời điểm diễn ra Thế vận hội 2000, học viên Gi bị bắt tại điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp của chúng tôi. Vì tôi không những biết Gi mà còn thân thiết với gia đình cô ấy, tôi sẽ phát chính niệm hàng giờ để cô ấy sớm được thả ra.

Thoạt đầu, tôi không cảm thấy hiệu quả, thực sự, tôi cảm thấy yếu ớt và bất lực đến mức tôi không chắc liệu tôi có nên tiếp tục hay không.

Trong trạng thái không chắc chắn, tôi nghĩ: “Tôi phải tiếp tục vì Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng việc phát chính niệm rất hữu ích, vì vậy tôi phải làm những gì Sư phụ yêu cầu.”

Tôi ngồi ở thế song bàn. Ngay lập tức, lần thứ hai trong đời tu luyện của mình, tôi cảm thấy mình được bao bọc trong một trường năng lượng rất to lớn.

Tôi biết đó là thông điệp của Sư phụ và rằng tôi đã làm một việc đúng đắn.

Cuối cùng, Gi bước ra khỏi trung tâm tẩy não dưới sức mạnh của chính niệm từ chúng tôi và từ cô ấy.

Trong quá trình giúp đỡ các đồng tu, tôi đã đắc được nhiều, rất nhiều thứ mà không thể kể hết ra đây, nhưng tôi muốn đề cập đến một sự việc:

Học viên Lia đã vượt qua nghiệp bệnh ung thư đại trực tràng. Bây giờ cô ấy đã hồi phục hoàn toàn.

Lần nọ chúng tôi ngồi đối mặt với nhau và phát chính niệm, tôi có thể cảm giác thấy vùng bụng tê rần và căng phồng lên. Tôi lúng túng mất một lúc.

Vài ngày sau tôi mới nhận ra đó chính là Pháp Luân đang xoay ở vùng bụng dưới của tôi trong lúc phát chính niệm. Đó là Sư phụ đang khích lệ tôi.

Trên đây là những thể ngộ của tôi ở tầng thứ của mình. Xin vui lòng chỉ ra những gì chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/1/发正念帮助同修走过魔难-327385.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/6/157698.html

Đăng ngày 14-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share