Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ
[MINH HUỆ 08-04-2016] Tôi đã có một tuổi thơ hạnh phúc ở Trung Quốc. Bố mẹ tôi thuộc tầng lớp trung lưu trong thành phố. Em trai, em gái, và tôi đều có bằng tiến sĩ hoặc thạc sĩ. Mục tiêu của tôi khi lớn lên là tìm được một người chồng tốt và sống một cuộc sống hạnh phúc. Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc sống chỉ đơn giản như một bài kiểm tra, hết thảy mọi thứ tôi chỉ cần chiểu theo sách vở là có thể vượt qua và đạt được thành tích cao.
Di cư sang Mỹ
Năm 1999, chồng tôi và tôi mang theo ba đứa con nhỏ di cư sang Mỹ. Chồng tôi đi ra ngoài làm việc được một năm, sau đó anh ấy ở nhà. Anh ấy phát minh ra một sản phẩm và cố gắng quảng bá nó, nhưng không thành công.
Tôi ở nhà dạy ba đứa trẻ tiếng Trung và hướng dẫn chúng làm bài tập về nhà. Trong nhiều năm, lúc nào tôi cũng bất an lo lắng về tương lai, tuy vậy tôi luôn kiềm chế và cố gắng tôn trọng chồng mình.
Vì tôi ở nhà không đi làm, tôi cảm thấy rất tự ti vì tương lai mờ mịt và không có địa vị xã hội. Không những thế, tôi bị suy tuyến giáp trạng và thị lực cũng suy giảm nhanh chóng.
Trước khi sang Mỹ, tôi đã từng tham gia một nhóm khí công và cũng đã đọc một số sách tôn giáo. Tôi cũng đã từng đi nhà thờ một thời gian, tham gia một số công việc tình nguyện tại một trường tiểu học địa phương, và đi dạy miễn phí tại một trường Trung Quốc. Tuy nhiên, tất cả các hoạt động đó vẫn không giúp tôi cải thiện tâm trạng bất an và lo lắng của mình.
Cải thiện sức khỏe nhờ tu luyện Pháp Luân Công
Năm 2004, một cặp vợ chồng trẻ người Trung Quốc chuyển đến làm hàng xóm của chúng tôi. Người vợ đã giới thiệu và đưa đĩa DVD Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Khi tôi xem “Bài giảng thứ nhất” trong 9 Bài giảng ở đĩa DVD, tôi đã xúc động rơi nước mắt khi cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi cũng có cảm giác vô cùng chấn động, tôi ngộ được rằng Sư phụ Lý là một vị Đại Phật. Trước kia tôi không dám tin vào những điều như thế này.
Sau một tuần luyện tập Pháp Luân Công, lòng bàn chân và tai của tôi vốn bị tổn thương rất lâu rồi mà không khỏi, thì nay đã lành lại. Các ngón tay của tôi trước đây cứng đờ, giờ các ngón tay đã có thể chuyển động dễ dàng.
Ngày hôm đó, các con của tôi cũng tập Pháp Luân Công cùng với tôi. Các cháu nói với tôi rằng các cháu cảm thấy có các vòng tròn quay ở trên cánh tay, và các cháu cũng nhìn thấy một “con mắt lớn”. Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu ra rằng các vòng tròn đó chính là các Pháp Luân mà các cháu đã nhìn thấy bằng thiên mục của mình. Thật kỳ diệu bởi vì khi đó các cháu chưa hề đọc sách Chuyển Pháp Luân và cũng chưa bao giờ nghe nói đến thuật ngữ “con mắt lớn”. Kể từ đó đến nay, tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 12 năm rồi.
Trước đó một năm, tôi trở về Trung Quốc và mang sang Mỹ rất nhiều thuốc để điều trị bệnh suy tuyến giáp. Sau khi luyện công, không những bệnh run tay và bệnh suy tuyến giáp của tôi đã biến mất, mà toàn bộ thân thể tôi đều cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tôi cảm thấy tôi có thể làm việc nhà một cách nhẹ nhàng. Tôi đã vứt hết các loại thuốc mà tôi mua từ chuyến về thăm quê hương trước đó.
Da dẻ của tôi sáng lên, tôi trông trẻ ra nhiều, và tóc tôi cũng đen trở lại. Năm ngoái tôi về thăm nhà ở Trung Quốc, các anh em họ của tôi đã rất ngạc nhiên, họ nói tôi đã không già đi một chút nào.
Chuyển biến quan niệm
Điều tuyệt vời nhất mà tôi cảm nhận được khi luyện công là tôi luôn giữ được tâm trạng tốt và lạc quan. Sư phụ giảng:
“Tại thế gian người ta hình thành rất nhiều quan niệm, đến mức bị quan niệm chi phối, truy cầu những điều [mình] theo đuổi. Nhưng người ta đến thế [gian] là do nhân duyên đã quyết định đường đời con người và những được-mất trong đời con người; lẽ nào quan niệm của con người lại có thể quyết định từng quá trình trong đời người được? Do vậy cái gọi là ‘những theo đuổi và nguyện vọng tốt đẹp’ ấy cũng đã trở thành những truy cầu chấp trước thật đau khổ mà vĩnh viễn không đạt được.” (Tiến đến viên mãn, Tinh Tấn Yếu Chỉ – 2)
Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân nhiều lần, và dần dần tôi đã học được cách hướng nội. Nhờ đó, tôi đã minh bạch rằng tôi cần phải loại bỏ các quan niệm hậu thiên và các chấp trước của mình khi đối diện với các mâu thuẫn và khổ nạn, đó là cơ hội để tìm ra các khuyết điểm trong tâm tính của bản thân.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã hình thành một quan niệm rằng người chồng nên kiếm tiền để đảm bảo cho gia đình. Tuy nhiên, sau này tôi đã nghĩ một cách tích cực rằng vì các con tôi học tốt ở trường nên chúng sẽ xin được học bổng khi vào đại học. Do vậy, tôi đã không còn lo lắng về vấn đề tài chính nữa. Tôi đã loại bỏ được một chấp trước lớn của mình nên tôi không còn bực bội với chồng nữa. Tôi hiểu rằng chồng tôi cũng phải trải qua khoảng thời gian khó khăn để lo lắng chăm sóc cho gia đình.
Năm 2009, chồng tôi trở về Trung Quốc làm kinh doanh. Từ đó, gia đình tôi đã có thu nhập tốt. Khảo nghiệm này giúp tôi nhận ra rằng một khi tôi chuyển biến quan niệm của mình thì môi trường xung quanh tôi cũng sẽ thay đổi theo.
Điều kì diệu đã xảy ra
Chồng tôi đã từng phản đối tôi tu luyện Pháp Luân Công. Thậm chí anh ấy đã từng một lần đánh tôi. Khi đó trong tâm tôi đối với anh ấy vô cùng từ thiện, tràn đầy khoan dung và thương xót. Trong tâm tôi thỉnh cầu Sư phụ bảo hộ tôi, kết quả đã xuất hiện một sự chuyển biến vô cùng to lớn – chỉ trong một ngày, chồng tôi đã trở nên tin tưởng vào Đại Pháp. Anh nói với tôi: “Khi nhìn ảnh Sư phụ, anh đã xúc động muốn khóc.”
Có lẽ Sư phụ đã cho chồng tôi thấy hậu quả của hành vi phản đối Đại Pháp: Gia đình tan vỡ và những đứa trẻ bơ vơ không người chăm sóc.
Kể từ đó, chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy cũng áp dụng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong việc kinh doanh ở Trung Quốc.
Sư phụ giảng:
“Khó là khó ở chỗ chư vị chịu thiệt thòi một cách minh bạch rõ ràng nơi lợi ích người thường” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Nhiều người thân thích và bạn bè tỏ ra lo lắng cho tôi, họ e rằng chồng tôi có thể qua lại với một người khác khi ở Trung Quốc. Đã bảy năm trôi qua, những người họ hàng của tôi ở Trung Quốc đều công nhận rằng chồng tôi là một người đứng đắn.
Tôi còn có một giấc mơ mà Sư phụ đã điểm hóa cho tôi. Trong mơ, tôi đang quát tháo con cái. Từ giấc mơ đó, tôi đã nhận ra được hậu quả tiêu cực trong cách thức giáo dục con cái của tôi. Tôi bắt đầu kiểm soát tính khí của mình và không còn đối xử với bọn trẻ như trước nữa.
Con gái tôi tham gia dàn nhạc giao hưởng ở trường của cháu. Một lần nọ, các cháu phải vận chuyển các dụng cụ âm nhạc từ lớp học ra ngoài bãi tập. Cháu và một số bạn học phải đứng ở trên xe kéo để giữ các nhạc cụ. Cháu đã bị ngã khỏi xe kéo và một chân của cháu bị xe cán vào. Các bạn của cháu đều kinh sợ khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Thật ngạc nhiên, cháu vẫn đứng dậy được, vẫn chạy đến bãi tập và tham gia biểu diễn. Quần của cháu vẫn còn các dấu vết của bánh xe. Giáo viên của cháu đã kể lại sự việc đó, tất cả mọi người đều vỗ tay cổ vũ cháu.
Sau đó, con gái của tôi kể lại với tôi rằng mặc dù chân của cháu rất đau khi bị xe cán qua, nhưng cháu chỉ nghĩ về buổi biểu diễn. Do đó, cháu đã cố gắng đứng dậy và đuổi theo các bạn.
Sư phụ giảng:
“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã trải qua rất nhiều điều kỳ diệu trong những năm tu luyện Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/8/326349.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/11/156715.html
Đăng ngày 7-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.