Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp Trung Quốc ở Canada

[MINH HUỆ 11-02-2016] Gần đây, tôi được biết rằng một số học viên đang phát tờ rơi quảng cáo Thần Vận bên ngoài các siêu thị mà không cân nhắc đến siêu thị và khách hàng. Họ dúi tờ rơi vào tay từng người đi qua, dẫn đến kết quả là những tờ rơi này bị vứt đầy trong các giỏ mua hàng và ngoài bãi đỗ xe.

Tôi muốn chia sẻ một vài thể ngộ về việc quảng bá Thần Vận ở các trung tâm mua sắm.

Chủ động nhưng vẫn lịch sự

Tình huống điển hình của các quầy Thần Vận trong trung tâm mua sắm là một học viên đứng cạnh quầy với tờ rơi trong tay. Họ đợi người đi qua lấy tờ rơi hoặc khi có ai đó hướng mắt nhìn về quầy rồi giới thiệu Thần Vận cho họ. Một tình huống nữa là các học viên tặng tờ rơi cho bất kỳ ai tỏ ra hứng thú, và đó là tất cả những gì mà họ làm.

Tôi cũng quan sát một tình huống chủ động hơn khi học viên chân thành chào những người khách đi qua, thậm chí đùa với họ để họ cảm thấy vui vẻ, thoải mái. Nhiều người phương Tây rất cởi mở và tốt bụng, họ cũng đối xử với chúng ta như vậy.

Nếu ai đó tỏ ra hứng thú với buổi biểu diễn, và chúng ta lập tức chỉ làm một việc đơn giản là phát cho họ tờ rơi, tôi nghĩ rằng như vậy là khá bất lịch sự, nó giống như nói: “Tôi không muốn nói chuyện với bạn. Bạn có thể tự mình đọc về nó.”

Những người đi qua quầy của chúng ta có thể có tiền duyên rất lớn với Đại Pháp. Bề ngoài có vẻ như họ chỉ “vô tình đi qua”, nhưng nó có thể không phải là ngẫu nhiên. Vì thế chúng ta không nên để họ lỡ mất cơ hội này.

Một học viên đã khai thiên mục chia sẻ lại một vài điều thú vị mà cô ấy nhìn thấy. Cô ấy nói: “Khu vực xung quanh quầy Thần Vận phát ra một trường năng lượng rất mạnh mẽ”. “Khi có người đi qua, nghiệp lực của họ được tiêu đi từng khối lớn. Những tư tưởng xấu của họ có thể dễ dàng bị ức chế và như thế họ có thể dễ dàng được cứu hơn.”

Khi tôi bắt đầu trông quầy, tôi đã làm chính xác như những gì các đồng tu kia làm bằng cách đứng đó đợi mọi người dừng lại, và cố gắng nhìn vào mắt những người đang nhìn về phía chúng tôi. Tôi nhanh chóng nhận thấy rằng biểu hiện của mình đang dần trở nên máy móc.

Tôi bắt đầu nghĩ tới việc làm thế nào để tạo thêm nhiều cơ hội nói chuyện với mọi người, như vậy những người có tiền duyên sẽ không bị lỡ mất cơ hội quý giá được nghe về Thần Vận. Phía minh bạch của họ đang mong đợi được cứu, nhưng phía con người của họ cần được thức tỉnh bằng một cách nào đó.

Sư phụ giảng:

“Không được phân phát như người thường, phát xong liền tính là xong. Chư vị là cứu độ chúng sinh, nếu không thì đến đó làm gì?”

“Lễ phép hơn một chút, chủ động hơn một chút, người khác cũng sẽ không phản cảm, chúng ta đưa tờ tài liệu cho họ, tôi thấy như thế là tốt. Nếu như đợi người ta đến lấy, có thể trong ý niệm của chư vị nghĩ rằng cứu họ và khiến họ đến lấy, nhưng phía con người [trong họ] nếu mạnh hơn phía minh bạch thì cũng không khởi tác dụng. Ví như người ở Manhattan đều rất bận rộn, não họ đang nghĩ việc kiếm tiền, muốn gặp một người nào đó, muốn làm xong một vụ làm ăn nào đó, họ đang đi vội vội vàng vàng, khi họ đang nghĩ đến các thứ ấy, chư vị phát ra niệm kia khiến phía minh bạch của họ muốn tiến tới để tiếp [nhận], [nhưng nếu] phía con người của họ cũng rất mạnh, thì cũng sẽ lỡ mất. Do đó tôi nghĩ rằng, vẫn là lịch sự mở lời gọi chào, chủ động hơn một chút là tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2004)

Việc dúi tờ rơi vào tay ai đó là không phù hợp với lời dạy của Sư phụ về phép lịch sự. Ngoài ra, phân phát được tờ rơi không có nghĩa là chúng ta đã cứu được người.

Nếu chỉ lặng lẽ đứng đó phát chính niệm, đợi người ta dừng lại và xin tờ rơi cũng là chưa chủ động. Tôi chắc rằng chúng ta đều từng gặp cảnh người ta vội vã bước qua, thậm chí không nhìn chúng ta. Nhưng nếu ý niệm của chúng ta là chính, ngay khi chúng ta chào họ, họ sẽ lập tức dừng lại, như thể vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ và nói: “Ồ, tôi vẫn luôn muốn mua vé xem chương trình này.” Việc này nhiều người trong chúng ta đã từng gặp.

Đặt nỗ lực vào công việc

Trong đợt tập huấn về quảng bá Thần Vận, một số học viên đã bảo tôi ghi nhớ những cụm từ đơn giản như “Biểu diễn đẳng cấp thế giới” và “Biểu diễn múa truyền thống Trung Quốc xuất sắc nhất” để lặp lại chúng khi người ta đi qua. Tôi không thấy khó khăn gì khi làm vậy ở siêu thị trong vài tiếng đầu, nhưng việc đó dần trở nên máy móc và những từ đó không còn xuất phát từ trong tâm tôi nữa.

Một hôm, tại một trung tâm mua sắm cao cấp, đám đông bận rộn qua lại nhưng không ai dừng lại ở quầy của chúng tôi. Tôi nhận ra rằng tôi chưa đặt nỗ lực vào việc đang làm. Vì vậy, tôi bắt đầu tập trung vào đám đông, nghĩ về việc kết nối với họ để họ không bị lỡ mất tiền duyên này.

Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước đến chỗ tôi. Tôi mỉm cười nói: “Mời bà trải nghiệm văn hóa Thần truyền.” Khi đi qua tôi, bà đột nhiên dừng và quay lại. Bà nói: “Chắc hẳn là đẹp lắm”. Tôi đã nhân cơ hội đó để giới thiệu với bà về Thần Vận và bà đã mua vé xem biểu diễn.

Sau đó tôi nhớ lại trải nghiệm này và nhận ra đó là nhờ tâm trí tôi lúc đó không bị phân tán mà chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về việc cứu người phụ nữ đó.

Một lần khác, một người đàn ông đang vội vã đi qua quầy của chúng tôi. Tôi không biết suy nghĩ này đến từ đâu, nhưng tôi đã nói to: “Ông chắc hẳn là một nghệ sĩ.” Ông ấy dừng lại, vẻ mặt ngạc nhiên và hỏi: “Tại sao?” Tôi đáp: “Bởi vì ở ông toát ra một khí chất nghệ thuật đặc biệt.”

Ông ấy tiến tới quầy của chúng tôi, và sau khi nghe tiếng nhạc Thần Vận từ TV, ông đã nói: “Âm thanh này hẳn là đến từ thiên đường.”

Khi tôi đang nghĩ về việc làm thế nào để giữ chân những người có tiền duyên đang vội vã đi qua đây, một quý ông ăn mặc lịch sự đã tiến tới quầy của chúng tôi và nói: “Để tôi chỉ cách cho cậu. Cậu cần học cách đặt câu hỏi, những câu hỏi thật hay.”

Tôi xem đây như một điểm hóa của Sư phụ, và bắt đầu đặt tâm vào việc học các kỹ thuật bán hàng của người thường. Tôi đi dạo quanh siêu thị và nhìn những người đang chào mời sản phẩm của họ.

Dần dần tôi đã làm tốt hơn. Tôi giữ thẳng lưng và bước tới người khác với một nụ cười trên môi.

Nếu người đó trông giống người châu Á, tôi sẽ hỏi: “Bạn đến từ…?” hoặc “Bạn đến từ châu Á phải không?” Thông thường họ sẽ dừng lại để trả lời câu hỏi của tôi, và tôi có thể bắt đầu một cuộc hội thoại về văn hóa châu Á.

Nếu người nào đó đi cùng con nhỏ, tôi sẽ nói: “Buổi biểu diễn này rất phù hợp với trẻ nhỏ. Bà có muốn thử nghe các chuyên gia giáo dục nhận xét gì về buổi biểu diễn không?” Tôi có thể khen đứa bé: “Cháu bé đáng yêu quá. Cháu có thích múa không?” Nếu đó là bé trai, tôi sẽ nói: “Cháu có muốn xem một màn biểu diễn thật sự thú vị không?”

Nếu người đi qua là một cặp đôi, tôi sẽ hỏi: “Anh chị có muốn có một buổi tối hẹn hò tuyệt vời không?”

Nếu người đó trông quan trọng, tôi sẽ nói với họ rằng buổi biểu diễn này không thể xem được ở Trung Quốc. Nếu họ theo tín ngưỡng hay tôn giáo, tôi sẽ nói với họ về nền văn hóa thần truyền đã bị đánh mất ở Trung Quốc.

Một hôm, có một người đàn ông trung niên đi qua. Tôi mỉm cười nói: “Trông ông có vẻ đang mệt mỏi.” Ông ấy dừng lại và tôi đã giới thiệu Thần Vận với ông. Tôi nghĩ ông ấy đã cảm nhận được thiện ý của tôi.

Tôi tin rằng những giây đầu tiên khi tiếp xúc với một người là quan trọng nhất. Sau đó, miễn là họ chịu ở lại và nghe chúng ta giới thiệu về Thần Vận, họ sẽ ngưỡng mộ vẻ đẹp của Thần Vận và cảm nhận được năng lượng từ bi, điều đó là tốt cho họ.

Dần dần, tôi hiểu ra rằng việc tìm ra những ngôn từ thích hợp để nói không hề quan trọng, bởi tâm của chúng ta thuần tịnh và chúng ta đang tập trung cứu người, những từ ngữ phù hợp sẽ tự tuôn ra.

Sư phụ giảng:

“…, bản tính đã giác ngộ sẽ tự biết làm thế nào,…” (Nói về Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Khi giới thiệu Thần Vận cho mọi người, trường của chúng ta phát ra năng lượng từ bi, và nó trở nên mạnh hơn để thanh lý các nhân tố xấu đang cố gắng ngăn cản con người tới xem buổi biểu diễn. Trường năng lượng này mạnh mẽ tới mức nó có thể thay đổi tư tưởng của một người khi họ đi qua.

Tôi để ý là nếu có một người dừng lại tại quầy, có khả năng là người tiếp theo cũng sẽ dừng lại. Nhờ đó, quầy của chúng tôi sẽ nhanh chóng đông người. Có lúc, vị trí của chúng tôi trong siêu thị không được thuận tiện, nhưng hiệu quả vẫn tốt đẹp vượt sự mong đợi.

Bình thường, tôi sẽ không phát tờ rơi khi có người tiến đến quầy. Vì nếu như vậy họ sẽ cảm thấy bất lịch sự, và họ còn có thể nói: “Cảm ơn, tôi sẽ đọc nó sau.” Hoặc nếu ai đó cố gắng đưa cho họ tờ rơi, họ có thể chỉ nói rằng: “Tôi đã có rồi,” và đi tiếp.

Thông thường tôi sẽ đợi họ đi đến quầy, và quan sát hoặc lắng nghe nhu cầu của họ, sau đó đề nghị tặng họ một tờ rơi khi họ chuẩn bị rời đi, như vậy họ sẽ không đánh mất cơ duyên tiền định với Pháp.

Bất kỳ điểm bán vé Thần Vận nào, bao gồm cả quầy của chúng tôi, đều được các vị Thần trông nom. Đôi lúc các học viên nói rằng bán vé ở điểm này khó, điểm kia dễ. Nhưng theo tôi thấy, khi mọi người giữ chính niệm, mọi việc sẽ nhanh chóng được cải thiện.

Một số điểm bán vé rất đông người, nhưng việc bán vé ở đó vẫn khó khăn. Tôi thấy có một vài nguyên nhân cho vấn đề này:

1. Người điều phối có thể đã bố trí quá nhiều học viên ở đó, và các học viên có xu hướng rời ca trực của họ sau một vài tiếng. Còn có một số học viên nói chuyện phiếm với nhau quá nhiều.

2. Các học viên không xem trọng đúng mức về cách giới thiệu Thần Vận cho mọi người. Có thể việc ghi nhớ một vài câu quảng bá khi mới bắt đầu cũng tốt, nhưng sau nhiều năm bán vé như vậy, chẳng phải cựu thế lực sẽ coi việc chúng ta thiếu nỗ lực như một lý do để ngăn cản mọi người mua vé hay sao?

Trên đây là thể ngộ của tôi. Xin từ bi chỉ ra những điểm không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/11/323983.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/25/155698.html

Đăng ngày 11-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share