Bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-2-2016] Khi cuộc bức hại Pháp Luân Công mới bắt đầu, anh trai cả của tôi, vì lo lắng cho sự an toàn của tôi, đã khuyên tôi: “Khi nào mọi người hỏi em, đừng nói Pháp Luân Công là tốt. Nếu em nói thật với người ngoài, em có thể rước lấy rắc rối đấy.”
Tôi trả lời: “Nhà sáng lập Pháp Luân Công dạy chúng ta hành xử theo Chân, Thiện, Nhẫn, làm một người tốt, nói thật, làm những điều thiện, và đối xử tử tế với mọi người. Chúng ta không thể sống giả dối được!”
Anh tôi nói với tôi đầy lo lắng: “Thế thì em chỉ cần ở nhà và luyện tập bí mật. Hãy thận trọng với điều mà mình nói khi đi ra ngoài.”
Mối lo của anh trai ngày càng tăng
Vào ngày 23 tháng 1 năm 2001, Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã dàn dựng vụ tự thiêu giả ở Quảng trường Thiên An Môn để hướng công luận chống lại Pháp Luân Công.
Các học viên Pháp Luân Công từ khắp nơi đã bắt đầu giảng chân tướng về hậu trường của màn diễn tuyên truyền, rằng tất cả những người tự thiêu đều không phải là các học viên.
Để minh oan cho Pháp Luân Công, tôi cần phải nói chuyện với gia đình, người thân, và các bạn bè của mình. Tôi đã đề cập đến việc bệnh lao, hen suyễn, bệnh ù tai không thể chữa khỏi cũng như các loại bệnh khác của tôi tất cả đều đã biến mất như thế nào sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Tôi cũng nói với họ rằng Pháp Luân Công cấm sát sinh hay tự sát dưới mọi hình thức. Vì hành vi tự tử cũng tính là hành vi sát sinh hoặc lấy đi mạng sống của ai đó và tự tử bằng cách tự thiêu chính là phạm tội và tạo nghiệp. Tôi giải thích rằng các học viên Pháp Luân Công chân chính thì không bao giờ hành động như vậy.
Khi những lời nói của tôi với các thành viên trong gia đình đến tai anh cả tôi, anh ấy đã mắng tôi: “Anh đã bảo em đừng nói gì với người ngoài rồi cơ mà, vậy mà em lại phát ngôn ở khắp mọi nơi như thế. Đảng trả lương cho em. Em muốn mất việc phải không? Nếu em tiếp tục nói chuyện như thế này, thì sớm hay muộn cơ quan cũng sẽ sa thải em thôi.”
Tôi bình tĩnh nói với anh ấy: “Đảng không trả lương cho em. Đảng không làm việc và không sản xuất gì cả. Đảng trả lương cho em bằng cách nào đây? Những gì em được nhận là những gì mà em đáng được hưởng bởi sức lao động của mình. Đó chính là tiền thuế mà người dân đang chu cấp cho Đảng.”
Tôi cũng chỉ ra cho anh ấy: “Anh hãy nhìn những người đang bị sa thải hay thất nghiệp kia kìa. Vì sao Đảng không chăm lo hay trả đồng nào cho họ?”
Tuy nhiên, lần nào gặp nhau anh ấy cũng đều cố gắng để thuyết phục tôi.
Vào năm 2009, tôi bị đưa đến trại lao động cưỡng bức khoảng một năm rưỡi. Khi tôi được thả, anh cả của tôi càng lo lắng hơn bao giờ hết.
“Đừng tập Pháp Luân Công nữa,” anh ấy nài nỉ. “Nếu em cứ tiếp tục, cả gia đình mình sẽ tan nát mất.”
Anh cả đã được ban phúc
Vào mùa xuân năm 2012, anh trai tôi bị chẩn đoán ung thư dạ dày và phải phẫu thuật. Tôi thường xuyên đến bệnh viện để chăm sóc anh ấy.
Sau khi được xuất viện, anh ấy phải trải qua đợt hóa trị. Sau đó, anh ấy chuyển sang thuốc Trung y cổ truyền, nhưng kết quả không tốt: da của anh trở nên vàng vọt, anh trở nên yếu và gầy, và anh nói chuyện rất khó khăn.
Tôi nói với vợ mình: “Anh không lạc quan về sự hồi phục của anh ấy. Chỉ cần anh ấy đặt niềm tin của mình vào Pháp Luân Công, thì có thể kỳ tích sẽ xuất hiện.”
Một hôm, tôi đến thăm anh trai tôi và chia sẻ với anh ấy những gì đã xảy ra sau khi tôi học Pháp Luân Công.
“Em là người trẻ nhất trong gia đình. Em thường xuyên bị ốm, cảm lạnh và sốt liên tục. Anh luôn phải chăm sóc và mua thuốc cho em, nhưng không thứ gì có thể chữa khỏi bệnh hen suyễn và ù tai của em.”
“Sau khi kết hôn, em bị bệnh lao phổi và trong cơn đau tột cùng em đã nghĩ rằng thà chết còn sướng hơn. Em đã phải uống thuốc Tây y và Trung y cổ truyền. Những tất cả đều vô dụng.”
“Em bị bệnh tật dày vò. Tinh thần của em lúc nào cũng nặng trĩu. Em cảm thấy cuộc sống thật vô vọng…”
Anh cả đã lắng nghe và gật đầu liên tục.
“Khi em bắt đầu tập Pháp Luân Công, em tuân theo các nguyên lý Chân,Thiện, Nhẫn để làm một người tốt. Khi những người khác dành thời gian của họ chơi mạt chược, uống rượu, nói chuyện phiếm, khiêu vũ, hay hát hò, thì em dành thời gian của mình để đọc các sách Pháp Luân Công và luyện công.”
“Theo thời gian, mọi bệnh tật của em đã lần lượt biến mất mà em không hề nhận ra. Em bắt đầu có được cảm giác tuyệt vời của một thân thể vô bệnh.”
“Thế theo anh nhà sáng lập Pháp Luân Công đã làm việc tốt hay việc xấu đây? Làm sao Pháp Luân Công lại có thể là không tốt khi dạy mọi người hướng nội và quay sang làm điều thiện? Làm sao Pháp Luân Công lại có thể là không tốt khi giúp mọi người thoát khỏi bệnh tật và trở nên khỏe mạnh? Chẳng phải đó là điều tốt cho quốc gia và cho tất cả người dân của mình sao?”
Anh ấy nói: “Anh đã được chứng kiến việc em luyện công và trở nên khỏe mạnh. Anh chỉ sợ em bị bức hại, rằng cuộc sống của em sẽ gặp khó khăn, và con cái của em sẽ bị liên luỵ.”
Tôi đáp: “Em rất cảm kích trước những tình cảm và sự quan tâm lo lắng của anh, nhưng anh phải hiểu Pháp Luân Công. Đó là một pháp môn có thể chữa lành mọi bệnh tật và mang lại sức khỏe cho mọi người. Dân thường như chúng ta thì mong muốn gì? Chẳng phải chỉ cần có được một thân thể khỏe mạnh và sống một cuộc sống yên ổn và bình an thôi sao?
“Đảng Cộng Sản (ĐCS) nói Pháp Luân Công phạm tội giết người, tự thiêu, và nhằm mục đích lật đổ chính quyền, v.v.. Tất cả đều là dối trá.”
“Hãy nhìn các quan chức chính phủ xem. Ai tin vào ĐCS cơ chứ? Tất cả họ đã trở nên tham nhũng và trụy lạc, phè phỡn, uống rượu, thông dâm, cờ bạc, chuyển tiền bẩn của họ ra nước ngoài, đưa vợ và con cái của họ ra nước ngoài để tận hưởng cuộc sống xa hoa và thoải mái.”
Chị dâu tôi nói xen vào: “Anh có thể thấy rằng các tham quan đó đang bị bắt, như Chu Vĩnh Khang và Bạc Hy Lai. Tất cả bọn họ đều tích trữ của cải phi pháp lên tới hàng trăm triệu. Họ đâu có quan tâm đến dân thường chúng ta.”
Tôi nói với anh chị mình rằng họ sẽ được ban phúc nếu họ ghi nhớ cụm từ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Lần sau khi gặp anh trai mình, tôi thấy anh ấy thực sự đã khá hơn. Nước da của anh ấy đã trở nên hồng hào. Anh ấy đã tăng cân. Giọng nói của anh ấy đã trở nên vang hơn. Và tay trái của anh không còn bị run nhiều nữa.
Anh ấy nói: “Anh cảm thấy rất ổn. Anh đã có thể ăn và ngủ. Anh cảm thấy rất khỏe. Đại Pháp thực sự đã ban phúc lành cho anh!”
Anh trai thứ hai đọc Chuyển Pháp Luân
Đó là vào mùa xuân năm 2014, khi tôi biết rằng anh trai thứ hai của tôi phải phẫu thuật ung thư phổi.
Trong lúc thăm anh ấy tại bệnh viện, tôi đã nói với anh về Pháp Luân Công. Anh ấy cảnh báo tôi phải cẩn thận và lo lắng rằng tôi sẽ gặp trở ngại nếu tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công.
Khi chúng tôi nói chuyện về sự tham nhũng trong ĐCS và các phong trào chính trị của ĐCS trong quá khứ đã khiến người dân Trung Quốc thù địch lẫn nhau, anh ấy và vợ của anh liên tục gật đầu đồng ý.
ĐCSTQ đã giết 80 triệu người dân Trung Quốc vô tội trong các phong trào chính trị của nó trong quá khứ. Tháng ngày còn lại của nó chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Anh trai thứ hai đã đồng ý thoái ĐCSTQ
Tôi quyết định đưa cho anh ấy cuốn sách chính của Pháp Luân Công, Chuyển Pháp Luân, và nói: “Đó là cuốn sách rất hay và rất quý giá đấy. Em sẽ đưa cho anh một cuốn. Anh hãy xem đi. Có thể kỳ tích sẽ xảy ra.”
Anh trai thứ hai nói: “Chắc chắn, chắn chắn rồi. Hãy mang đến cho anh một cuốn khi nào anh xuất viện nhé. Anh hứa với em là anh sẽ đọc.”
Tháng 11 năm ngoái, tôi nhận thấy anh trai thứ hai đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Anh trở nên khỏe mạnh hơn và tăng vài cân.
Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đang đọc Chuyển Pháp Luân bất cứ khi nào có thời gian.
Anh ấy hãnh diện tuyên bố rằng: “ Giờ đây, anh cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi. Anh có thể ăn, uống, và giúp đỡ các công việc nhà, và thậm chí còn trông được các cháu của mình. Anh không còn phải uống thuốc nữa.”
Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/17/324035.html
Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/7/155825.html
Đăng ngày 4-4-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.