Bài viết của một học viên, do đồng tu ở thành phố Bắc Phiếu, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc chỉnh lý

[MINH HUỆ 18-1-2016] Tôi năm nay 80 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Công được chín năm. Tôi cảm thấy việc chia sẻ câu chuyện của mình rất quan trọng, vì tôi nghĩ câu chuyện của mình khác với câu chuyện của các học viên khác.

Chồng tôi bị mắc bệnh thoái hóa di truyền, một căn bệnh được di truyền từ cha mẹ sang con, trong chín năm. Ba năm rưỡi cuối đời, ông ấy không thể tự đi vệ sinh và tôi phải lau rửa cho ông ấy. Tôi cũng không khỏe và mắc rất nhiều bệnh tật bao gồm đau chân, thủng dạ dày, bệnh tim và đục thủy tinh thể.

Được bảo hộ để tránh làm điều dại dột

Chồng tôi luôn luôn gây rắc rối và tôi không thể chịu đựng ông ấy được nữa. Tôi đã mua một lọ thuốc ngủ và uống hết tất cả cùng một lúc. Hai ngày sau, tôi tỉnh dậy và cảm thấy rất chóng mặt. Tôi đứng lên rất khó khăn nhưng sau một lúc thì cảm thấy khá hơn.

Khi con trai và con dâu tôi tới thăm chồng tôi, chồng tôi nói với chúng việc tôi đã uống thuốc ngủ khiến chúng vô cùng hoảng sợ.

Vì chồng tôi rất nóng tính, nên tôi đã cố gắng tự tử một lần nữa. Tôi đập đầu vào một bức tường đá. Tôi bị thương nhưng không quá nặng. Tôi nhận ra rằng dù thế nào đi nữa tôi vẫn phải sống. Bây giờ, tôi hiểu ra rằng Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, đã bảo hộ tôi để tránh làm điều dại dột.

Pháp Luân Công giúp vượt qua khó khăn

Con dâu thứ hai của tôi cùng mẹ đẻ, chị gái, chị dâu của cháu đều là các học viên Pháp Luân Công. Trước đây, họ đã khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Công, nhưng tôi không quan tâm. Sau đó, họ lại khuyên tôi lần nữa và nói rằng sức khỏe những người thân của họ đều cải thiện sau khi họ bắt đầu tu luyện và họ đều vượt qua tất cả những khó khăn.

Lần này tôi đã quyết định thử học Pháp Luân Công. Chỉ sau ba lần được con dâu hướng dẫn, tôi đã có thể tự luyện các bài công pháp. Cháu cũng mang cho tôi băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Tôi bắt đầu thức dậy lúc 4 giờ sáng mỗi ngày để luyện công. Bất cứ khi nào có thời gian, tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và cố gắng nhập tâm từng lời giảng. Nhờ đó mà tôi minh bạch hơn về các Pháp lý, và tôi đã quyết định tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công.

Sau khi chồng tôi qua đời, tôi có nhiều thời gian để học Pháp hơn và tất cả bệnh tật của tôi dần dần đều biến mất. Pháp Luân Công cũng giúp tôi vượt qua rất nhiều khổ nạn.

Sau khi chồng tôi qua đời không lâu, con trai lớn của tôi, là một người nghiện rượu, đã đánh nhau với vợ và vô tình bị vợ ngộ sát. Sư phụ và Pháp Luân Công đã giúp tôi vượt qua khổ nạn này nên tôi có thể buông bỏ được sự đau buồn của mình.

Khi không ngủ được, tôi nghe các bài giảng của Sư phụ và tiếp tục luyện công hàng ngày.

Không lợi dụng người khác

Con gái nhờ tôi trông nom nhà cửa khi hai vợ chồng cháu đi thăm con trai ở Tân Cương. Tôi ở nhà cháu vào buổi tối và ban ngày lại trở về nhà mình. Trong suốt thời gian này, tôi đốt hương vào buổi sáng và buổi tối để bày tỏ sự kính trọng đối với Sư phụ tôn kính.

Hai nhà khá gần nhau. Một ngày khi đang đi bộ gần đó, tôi cảm thấy như thể chân mình không chạm đất. Tôi nghĩ mình không nên để người khác nhìn thấy và đã dừng lại.

Kể từ đó, tôi thấy mình rất nhanh nhẹn và tràn đầy năng lượng. Những người quen biết tôi nói rằng tôi trông như thanh niên, điều đó đã giúp tôi chứng thực Pháp. Khi tôi nói chuyện với hàng xóm rằng Pháp Luân Công tốt như thế nào, tất cả họ đều đồng ý.

Tôi bán phế liệu tái chế để kiếm sống. Những người ở nhà máy biết tôi tu luyện Pháp Luân Công và là một người tốt, tôi không bao giờ lợi dụng người khác.

Một lần, tôi bán cho họ khoảng 250 cân phế liệu. Mặc dù trước đây tôi chưa bao giờ kiểm tra xem họ đưa cho tôi bao nhiêu tiền, nhưng lần này tôi lại kiểm tra. Tôi nghĩ họ đã đưa thừa tiền, do đó tôi bảo con dâu đếm lại số tiền. Con tôi phát hiện ra họ đã đưa thừa cho tôi 113 nhân dân tệ, nên tôi đã trả lại họ số tiền đó.

Kế toán, giám đốc và cả người phụ trách kho đều có mặt ở đó. Người kế toán nói: “Chúng tôi sẽ không biết số tiền trả thừa này mất đi đâu nếu bà không trả lại. Chúng tôi sẽ phải bù khoản tiền đó bằng tiền của chúng tôi.”

Họ muốn đưa cho tôi 13 nhân dân tệ vì thấy tôi khó khăn, nhưng tôi đã không nhận. Sau đó tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công cho họ. Họ cũng như nhiều nhân viên khác đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Mù chữ không còn là vấn đề nữa

Con dâu mua cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, và muốn giúp tôi đọc sách. Tôi không chắc là mình có thể đọc được một cuốn sách dày như vậy bởi vì tôi không biết chữ. Tôi nói với cháu rằng tôi không thể.

Con dâu tôi nói: “Đây không phải là một cuốn sách bình thường. Nếu mẹ muốn đọc, mẹ sẽ đọc được.”

Đôi lúc, tôi cố gắng hiểu các chữ trong cuốn sách và sau đó lại cất sách đi. Một ngày tôi lấy cuốn Chuyển Pháp Luân ra và nhìn thật gần vào cuốn sách. Tôi nghĩ bằng cách nào đó mình có thể đọc được. Tôi đã có ý nghĩ đó.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi đã tham gia một lớp học chữ tiếng Trung nhưng đã quên gần hết. Bây giờ tôi cảm thấy mình đang nhớ lại. Đầu tiên, tôi tự đọc sách; sau đó tôi tham gia nhóm học Pháp. Bất cứ khi nào có thắc mắc, tôi lại hỏi các bạn đồng tu. Tôi cũng viết những từ mà mình không biết ra giấy và nhờ hàng xóm giúp đỡ.

Được Sư phụ gia trì, bây giờ tôi có thể đọc được tất cả các sách của Sư phụ. Tôi cũng có thể đọc Cửu Bình, Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu giảng chân tướng của Pháp Luân Công – mà không cần đến kính.

Thỉnh thoảng khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, các ký tự trông có màu vàng. Tôi lật sang những trang khác và tất cả chúng đều có màu vàng. Điều này diễn ra trong vài ngày. Đôi khi tôi nằm mơ thấy mình đang học thuộc Pháp. Tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/18/322198.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/1/155025.html

Đăng ngày25-2-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share