Bài của một học viên từ tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 23-12-15] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 18 năm. Trong Chính Pháp, tôi đã vững vàng bước đi trên con đường tu luyện của mình dưới sự bảo hộ của Sư phụ, mặc dù nhiều lần đã bị vấp ngã và đi đường vòng. Ở đây tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm của mình về hướng nội với sự chỉ đạo của Pháp. Xin vui lòng chỉ ra những điều không phù hợp.
Loại bỏ các tâm lo lắng
Mẹ chồng tôi sống cùng với gia đình tôi. Bà bị chứng nghẽn mạch vào năm 2011 trong khi tôi bị giam tại một trại lao động cưỡng bức trong vòng 5 năm bắt đầu từ năm 2008. Bà đã không thể tự chủ và chăm sóc bản thân. Sau khi được thả vào năm 2013, tôi đã đảm nhận trách nhiệm chăm sóc bà.
Tôi thức dậy vào 3:40 mỗi ngày và bắt đầu một ngày với việc luyện công và phát chính niệm. Sau đó, tôi học một bài Pháp. Học xong, tôi đi nấu ăn, làm việc nhà, và chăm sóc mẹ chồng. Tôi cố gắng tranh thủ thời gian học kinh văn của Sư phụ, phát chính niệm nhiều hơn, và đọc tuần báo Minh Huệ. Sau khi làm như vậy trong một tháng, tôi đã tự nhủ với bản thân rằng mình nên ra ngoài để cứu độ chúng sinh.
Tuy nhiên, tôi cũng nhận ra rằng mình không nên ra ngoài trong khi bỏ mặc mẹ chồng. Một học viên chân chính sẽ không làm vậy. Nhưng làm thế nào tôi có thể hoàn thành sứ mệnh của mình để cứu độ chúng sinh mà không cần phải rời khỏi nhà đây? Với những ý niệm này, tôi đã trở nên lo lắng và không thể tĩnh tâm làm việc nhà. Thậm chí tôi còn đổ lỗi cho mẹ chồng của mình đã cản trở tôi.
Tôi đã nhận ra những ý niệm sai trái này và rằng mình đã hướng ngoại mà không hướng nội. Tôi thấy rằng mình đã có tâm lo lắng và oán hận. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ chúng và cầu xin Sư phụ giúp. Nó đã có tác dụng trong một vài khoảnh khắc, nhưng những ý niệm này không ngừng quay trở lại.
Một ngày nọ, tôi đã chia sẻ hoàn cảnh tu luyện của mình với một học viên khác. Tôi đã nói với cô ấy rằng mình đã mất 5 năm thời gian quý báu và muốn bắt kịp tiến trình Chính Pháp. Nhưng tôi thực sự không biết cần phải làm gì. Người học viên đề nghị tôi tham gia hạng mục thoại di động. Các học viên trong vùng chúng tôi đã làm hạng mục này hai năm và đạt được nhiều kết quả tốt. Có một số việc tôi có thể làm tại nhà. Tôi thật sự cảm tạ sự an bài của Sư phụ.
Học viên đó đã mang cho tôi một chiếc điện thoại di động vào ngày hôm sau. Kể từ đó, hàng đêm sau 6 giờ tối tôi thực hiện việc gọi điện thoại. Tâm của tôi trở nên tĩnh hơn trong khi làm việc.
Sức khỏe của mẹ chồng tôi cũng được cải thiện, và bà đã tự chủ được bản thân. Hiện giờ mỗi ngày tôi đi bộ cùng bà một tiếng rưỡi và có cơ hội để giảng chân tướng cho chúng sinh cũng như gọi điện thoại. Tôi đang làm tốt hơn việc giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Tôi có thể làm việc đó một cách chu đáo và thực sự cứu độ chúng sinh.
Học Pháp thật tốt và bước đi thật chính trên con đường tu luyện
Một lần trong khi gọi điện thoại giảng chân tướng, người ở đầu bên kia nói: “Bà không cần phải cho tôi biết Đảng Cộng Sản Trung Quốc xấu đến mức nào vì tôi đã biết rất rõ rồi. Hãy nói cho tôi biết về Pháp Luân Công.” Tôi nói với ông ấy về Pháp Luân Công. Tuy nhiên, ông nói: “Tôi không hỏi về điều này. Có vẻ như bà không thực sự hiểu thì phải.” Tôi nói, “Xin lỗi, tôi học Pháp không tốt. Tôi sẽ làm tốt hơn. Cảm ơn ông đã nhắc nhở tôi.”
Tôi tiếp tục gọi điện thoại. Tuy nhiên, sau ba mươi phút tôi được hỏi cùng một câu hỏi trong một cuộc gọi khác. Điều đó đã cảnh tỉnh tôi.
Tôi tắt điện thoại di động và bắt đầu hướng nội. Tôi có điều gì chưa phù hợp với Pháp chăng? Tôi nhớ lại những gì đã xảy ra gần đây. Một học viên nói với tôi về một số học viên có biểu hiện nghiệp bệnh khá nặng, thậm chí một trong số đó đã qua đời. Tôi tin những học viên này đã không minh bạch Pháp lý, và cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của họ để bức hại. Cả hai chúng tôi đã quyết định nói chuyện với các học viên này để họ có thể đề cao nhận thức của mình về Pháp.
Bây giờ tôi ngộ ra rằng tôi là một người không minh bạch Pháp lý. Tôi hướng ngoại, mà không hướng nội. Tôi đã cố gắng giúp đỡ người khác tu luyện. Tôi đã nói chuyện với các học viên này hai lần nhưng không biết về vấn đề của chính mình. Sư phụ đã mượn lời của người thường để nhắc nhở tôi. Tôi nhận ra rằng mặc dù tôi học Pháp, nhưng đã không thực sự đắc Pháp. Tôi đã bị sốc.
Chỉ khi chúng ta học Pháp thật tốt, chúng ta có thể bước đi ngay chính trên con đường tu luyện. Tôi đã từng học Pháp một mình ở nhà. Kể từ hôm đó, tôi tham gia học Pháp nhóm. Tôi đã học các bài giảng và kinh văn khác của Sư phụ tại nhà. Tôi bắt đầu có được những nhận thức mới về Pháp.
Tôi đã luôn luôn bước đi rất chậm trong 15 năm tu luyện của mình. Một ngày, hai chân tôi đột nhiên rất đau nhức. Tôi không thể ngồi xổm hoặc ngồi song bàn. Thậm chí tôi còn đi khập khiễng. Tôi bắt đầu hướng nội và tìm thấy nhiều chấp trước. Tôi đã cố gắng loại bỏ chúng bằng chính niệm, cầu xin Sư phụ giúp. Đôi chân của tôi không cho thấy bất kỳ dấu hiệu hồi phục nào, thay vì đó nó trở nên tệ hơn. Tình trạng này kéo dài trong hai tháng.
Trong khi học Pháp, tôi đã đọc đoạn sau:
“Tất nhiên, chúng ta không thừa nhận hết thảy những gì mà cựu thế lực an bài; tôi, là Sư phụ, cũng không thừa nhận, các đệ tử Đại Pháp đương nhiên cũng đều không thừa nhận. (vỗ tay) Nhưng thế nào đi nữa chúng đã làm những điều mà chúng muốn làm; các đệ tử Đại Pháp càng cần phải làm tốt hơn nữa, khi cứu độ chúng sinh thì cũng tu bản thân mình cho thật tốt. Trong ma nạn mà chư vị gặp phải khi tu luyện thì cần phải tu bản thân mình, phải xét bản thân mình; đó không phải là thừa nhận ma nạn mà cựu thế lực an bài [và] cần làm sao thực hiện tốt trong những an bài của chúng; không phải là như thế. Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng. Chúng ta phủ định hết thảy những gì của chúng từ căn bản; [chỉ] khi phủ định và bài trừ chúng thì hết thảy những gì chúng ta thực hiện mới là uy đức. Không phải là tu luyện trong những ma nạn mà chúng tạo thành, mà là khi không thừa nhận chúng thì chúng ta cũng đang tiến bước thật tốt trên con đường của mình; không thừa nhận ngay cả việc tiêu trừ biểu hiện ma nạn của bản thân chúng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004)
Tôi đã đọc lại đoạn này một vài lần. Trong khi hướng nội vì đau chân, tôi tìm thấy chấp trước của mình và đã làm tốt hơn. Đó có phải là thừa nhận sự an bài của cựu thế lực chăng? Chúng ta không thể vượt khổ nạn của mình khi chúng ta hướng nội trong khi chịu khổ nạn đã được an bài. Sư phụ bảo chúng ta tu luyện trong Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Sau khi tôi đề cao trong tu luyện từ căn bản, cơn đau chân của tôi đã biến mất. Đại Pháp vô biên. Khi tâm của một người được đề cao, khổ nạn đã qua ngay lập tức, không gì có thể ngăn cản được.
Tôi từng chỉ tham gia duy nhất hạng mục điện thoại di động. Sau khi dấy lên làn sóng các vụ khởi kiện chống lại kẻ độc tài Trung Quốc Giang Trạch Dân, tôi nhận ra rằng chúng ta nên quảng bá về phong trào này tới tất cả mọi người. Vì vậy, tôi cũng tham gia vào các hạng mục khác, bao gồm cả việc dán áp phích, gửi thư điện tử, và phát tờ rơi. Tôi cũng giúp các học viên viết đơn kiện của họ, sau đó họ gửi đi.
Tất cả chúng ta nên theo kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ và làm những việc trợ Sư, cứu độ chúng sinh. Tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc khi được làm một học viên Đại Pháp, cảm tạ Sư phụ từ bi và sự cứu độ của Ngài.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/1/4/154664.html
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/23/320701.html
Đăng ngày 15-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.