Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-11-2015] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi sống tại một thị trấn. Từ trải nghiệm của mình trong suốt mười mấy năm qua, tôi thấy rằng chỉ thông qua tu luyện vững chắc chúng ta mới có thể phối hợp tốt và hoàn thành trọn vẹn sứ mệnh cứu độ tất cả những ai bị lừa dối bởi những lời tuyên truyền đầy thù hận của chế độ cộng sản.

Nhận thấy nhiều khu vực ở nông thôn chưa được tiếp cận với các thông điệp của chúng tôi, tôi đã kiên trì đến những ngôi làng ở đó để nói cho mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Mặc dù tôi là một người lạ, nhưng những dân làng tốt bụng ở đó đối xử với tôi rất tốt, xem tôi như một vị khách đặc biệt. Một lần tôi đùa với họ rằng: “Nơi này xa xôi đến nỗi có lẽ chỉ các vị Thần mới có thể đến được.” Họ cười tỏ vẻ đồng ý.

Bài học kinh nghiệm do không coi trọng học Pháp

Tôi từng bị bắt giữ vào năm 2008 và bị giam trong một trại lao động. Nghĩ về việc này, tôi thấy rằng mình đã không nhận thức Pháp một cách vững chắc vì tôi học Pháp không đầy đủ. Đặc biệt hơn, tôi bận rộn với việc sản xuất các tài liệu giảng chân tướng vào ban ngày và phân phát chúng vào ban đêm. Ngoài ra, tôi cũng thường tranh thủ thời gian để nói với mọi người về tầm quan trọng của việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vì tôi nghĩ rằng nếu không làm vậy thì sẽ không đủ thời gian để cứu họ. Tôi thường kiệt sức vào cuối ngày và thậm chí ngủ gật trong khi phát chính niệm. Chẳng có gì lạ khi tôi thất bại trong việc hướng nội để loại bỏ các chấp trước của mình.

Ở trong trại lao động, tôi đã cố nhẩm Pháp, nhưng không thể nhớ được nhiều. Tôi cảm thấy thật tồi tệ vì không giữ được Pháp trong tâm, [chính vì vậy nên tôi] không thể chịu đựng được sự tẩy não và tra tấn. Tôi thề rằng mình sẽ học thuộc Chuyển Pháp Luân sau khi được thả ra.

Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã về nhà sau sáu tháng. Ngoài lúc giảng chân tướng cho người dân, tôi dành hầu hết thời gian rảnh rỗi của mình để học thuộc Chuyển Pháp Luân. Các học viên khác trong nhóm học Pháp của tôi cũng làm như vậy và chúng tôi đã đề cao nhanh chóng, thường xuyên hướng nội và phối hợp tốt với nhau.

Giải quyết mâu thuẫn với các học viên

Tôi nghĩ mình đã tu luyện khá tốt. Tuy nhiên, nhiều khảo nghiệm tâm tính liên tiếp đến trong năm vừa qua. Tôi nhận thấy thật khó để hướng nội tìm và buông bỏ các chấp trước.

Một ví dụ về học viên A, là người thường xuyên cung cấp tài liệu giảng chân tướng cho tôi. Vì thường phải ra ngoài để phân phát tài liệu, nên tôi đã đưa cho cô ấy một chiếc chìa khóa dự phòng trong trường hợp tôi không ở nhà khi cô đến. Hai lần cô ấy đến chỗ tôi, nhưng cả hai lần đó tôi đều vắng nhà, [vậy nên] cô ấy đã nghĩ rằng tôi đang tránh mặt cô và cô nói điều này với các học viên khác.

Tôi rất buồn khi nghe được điều này. Nghĩ rằng mình không làm gì sai cả, nên tôi đã quyết định bỏ qua. Sau đó có người nói với tôi rằng học viên A đã không ăn không ngủ tốt trong khoảng ba ngày vì mâu thuẫn tâm tính. Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy và tôi biết nó có liên quan đến mình. Tôi nên làm gì đây?

Rõ ràng tôi cần phải xin lỗi cô ấy, nhưng tôi đã do dự để làm việc này. Vì vậy, tôi ngồi xuống để phát chính niệm và thanh trừ tất cả những quan niệm người thường liên quan đến học viên A. Biết được những quan niệm đó không phải là mình, tôi hướng nội để tìm cách giải quyết. Sau khoảng 20 phút, một giọng nói trong đầu nói với tôi: “Nếu bạn tiếp tục [không xin lỗi học viên A], cựu thế lực sẽ rất vui nhưng Sư phụ sẽ buồn.” Giọng nói này đã chạm tới nơi sâu thẳm trong tâm tôi và tôi đã khóc: “Sư phụ, con sẽ không để Ngài phải buồn. Đó là lỗi của con và con sẽ đi xin lỗi ngay bây giờ.”

Tôi đến trạm xe buýt vào giữa trưa và tặng các đĩa DVD Thần Vận cho những người ở đó trong khi đợi xe. Khi đến nhà học viên A, tôi chân thành xin lỗi cô và mâu thuẫn của chúng tôi đã được tháo gỡ nhờ sự từ bi của Sư phụ. Qua sự việc này, tôi hiểu sâu sắc rằng, miễn là chúng ta hướng nội tìm, Sư phụ sẽ giúp chúng ta.

Tôi biết mình còn có nhiều chấp trước, như tâm tranh đấu với người khác và không từ bi với các học viên. Nếu không đào sâu hơn nữa để tìm ra các quan niệm người thường căn bản của mình, tôi đã không thể đưa ra các quyết định dựa trên Pháp và sẽ làm tổn thương những người khác. Nhiều lần, các học viên cũng hiểu lầm tôi, mặc dù sau đó họ biết rằng tôi vô tội. Mặc dù tôi đã không làm gì sai, tôi không cảm thấy khó chịu hay bảo vệ bản thân. Tuy nhiên, vì tôi không thể hướng nội nên một khảo nghiệm lớn hơn đã đến.

Bị điều phối viên chỉ trích

Sư phụ giảng rằng:

“tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ.”(“Thanh tỉnh”, Tinh tấn yếu chỉ)

Bởi vì những lời tôi nói ra là không thiện, nên thường làm tổn thương các học viên khác. Kết quả là, điều phối viên chính trong vùng chúng tôi cũng chỉ ra vấn đề đó của tôi. Ngay sau khi tôi mắc lỗi trong một hạng mục, người điều phối chính đã rất tức giận và khiển trách tôi trước mặt các điều phối viên khác. Những lời [chỉ trích] rất gay gắt và tôi không thể chịu đựng được nữa. Đó là lần đầu tiên tôi trải qua sự việc như thế.

Tôi đã chán nản, thậm chí cảm thấy thật khó khăn để tiếp tục tu luyện. Ngoài ra, tôi mất dần động lực giảng chân tướng hay làm hạng mục cùng các đồng tu khác. Đêm đó, tôi không ngủ được và đã khóc trong hai giờ đồng hồ vào ngày hôm sau. Tôi bị đau đầu và thậm chí không thể học Pháp, chứ đừng nói đến việc ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người. Nhìn lại hơn 10 năm [tu luyện] của mình, tôi chưa từng bỏ cuộc hay khóc dù cho phải chịu sự bức hại tàn bạo hay thậm chí ở trong trại lao động cưỡng bức. Vậy tại sao việc loại bỏ chấp trước này của tôi dường như trở nên khó khăn hơn cả việc từ bỏ chấp trước vào sinh tử.

Trong tâm mình tôi minh bạch rằng việc phối hợp tốt với điều phối viên là cần thiết để hoàn thành sứ mệnh của chúng ta. Nhưng tôi vẫn cảm thấy khá miễn cưỡng để xin lỗi điều phối viên vì tôi nghĩ mình bị đối xử bất công. Sau đó, tôi xem băng hình Sư phụ giảng Pháp cho các học viên ở Úc, tư tưởng của tôi đã được thanh lý ở mức sâu nhất.

Tôi nói trong tâm mình: “Sư phụ, con biết con sai rồi. Nếu con làm tốt, người điều phối sẽ không tức giận. Hơn nữa, làm điều phối viên thường phải đối mặt với nhiều thách thức. Những năm qua, anh ấy đã chính niệm chính hành làm rất nhiều việc chiểu theo Pháp. Điều này là chắc chắn.”

Càng nghĩ về điều đó, tôi càng thấy mình sai. Tôi đã gọi cho người điều phối và chân thành xin lỗi anh. Tôi nói với anh ấy rằng tất cả là lỗi của tôi. Tôi giống như một học sinh tiểu học và bây giờ tôi cần xử lý những việc mà một sinh viên đại học sẽ gặp phải. Tôi đề nghị anh ấy cho tôi một chút thời gian và tôi hứa sẽ cải thiện cũng như đáp ứng các tiêu chuẩn. Người điều phối cũng đã cảm động và tôi có thể cảm nhận được sự chân thành và từ bi của anh ấy. Từ đó, chúng tôi có thể phối hợp với nhau một cách thuần thục như bình thường.

Kể từ đó, tôi nhận thấy một số thay đổi ở mình. Tôi đã có thể nhẫn hơn và không làm tổn thương người khác. Qua cách mà các học viên khác nói chuyện, đôi khi tôi có thể nhìn thấy cách cư xử của mình trước đây. Bây giờ tôi có thể nói chuyện với ngữ điệu nhẹ nhàng và quan tâm đến người khác hơn.

Nói cho người dân về Pháp Luân Công ở các vùng nông thôn

Khi đi qua một số thị trấn nhỏ gần thị trấn của mình, tôi thường khóc khi nghĩ rằng còn rất nhiều người bị tẩy não bởi những tuyên truyền thù hận của ĐCSTQ. Tôi biết một trong các thị trấn chỉ có ba hay bốn học viên. Trong số họ, một người bị buộc phải ngừng tu luyện Pháp Luân Công và những người khác không dám nói cho mọi người về Pháp Luân Công vì có tâm sợ hãi. Tôi quyết định làm một điều gì đó để [giúp người dân ở đây biết được chân tướng Pháp Luân Công].

Kể từ năm 2001, tôi đã hoàn thành việc đưa thông tin tới tất cả các hộ gia đình ở hai thị trấn và đang thực hiện ở thị trấn thứ ba, với tổng cộng hơn 100 ngôi làng. Bất kể thời tiết cũng như khoảng cách ra sao, tôi vẫn đến thăm từng cư dân địa phương. Điều đó thật không dễ, nhưng tôi biết đó là việc tôi phải làm. Mỗi lần đến một ngôi làng, nó như thể lần đầu tiên tôi nói với ai đó về Pháp Luân Công. Nghĩa là, việc đó yêu cầu tôi phải học Pháp tốt và chính niệm mạnh mẽ.

Hầu hết thời gian tôi phân phát tài liệu trong thành phố của mình và đi đến các vùng nông thôn một tuần một lần. Những tài liệu mà tôi mang đến các ngôi làng thường bao gồm 150 đến 200 cuốn tài liệu, Cửu bình, đĩa DVD Thần Vận, và một số phần mềm vượt tường lửa. Các cuốn tài liệu nhỏ được đưa tới mọi nhà, trong khi các đĩa DVD thường được phân phát trực diện để tôi có thể cùng lúc nói với mọi người về tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ.

Một số ngôi làng có từ 700 đến 800 hộ gia đình và tôi phải đến đó vài lần mới đi hết tất cả các nhà. Vào những ngày ấm áp, mọi người tụ tập ở các ngõ hẻm hoặc dưới các gốc cây để tán gẫu hoặc chơi bài. Tôi luôn mong muốn những điều tốt đẹp đến với họ và giải thích tại sao người ta phải cắt đứt mọi quan hệ với ĐCSTQ vì những tội ác tàn bạo mà nó gây ra cho người dân Trung Quốc. Hầu hết mọi người đều lắng nghe và nhận tài liệu. Đôi khi họ rất háo hức và không muốn bỏ lỡ dù chỉ một tờ tài liệu. Tôi vô cùng xúc động.

Bởi vì tôi thường đi xe buýt đường dài, nên các tài xế xe biết rất rõ về tôi. Họ đều nhận các cuốn tài liệu và đĩa DVD, cũng như đồng ý thoái xuất khỏi đảng. Họ cũng ủng hộ khi tôi nói với những hành khách khác về Pháp Luân Công. Một hôm, một tài xế mới nhắc nhở tôi rằng trên xe có máy quay an ninh. Thấy anh ấy lo lắng cho sự an toàn của mình, tôi nói với anh rằng việc đó không sao cả bởi vì người giám sát máy quay cũng có thể biết được chân tướng bằng cách này.

Một lần, trời bắt đầu mưa ngay khi tôi bước vào ngôi làng. Tôi tiếp tục đến từng nhà và phân phát các tài liệu. Nhìn thấy nước mưa trên đầu và mặt cũng như bùn đất trên quần của tôi, một vài cư dân đã yêu cầu tôi ở lại và đợi cho mưa tạnh. Tôi cảm ơn họ và giải thích tại sao tôi lại đến đây. Tất cả họ đều nhận tài liệu và quyết định thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Tôi cảm thấy vui cho họ.

Một số làng ở trong núi, nơi không có xe buýt đi qua. Một học viên đã chở tôi đến đó bằng xe máy. Con đường hẹp, nhấp nhô và khúc khuỷu. Nó rất đáng sợ và tôi đã liên tục xin Sư phụ bảo hộ trong suốt chuyến đi. Khi tôi tặng tài liệu cho các cư dân trong làng, họ rất tốt và đối xử với tôi như khách quý.

Tôi rời ngôi làng vào lúc hoàng hôn. Tất cả tài liệu đã được phát hết và tôi có một danh sách tên của hàng chục người đăng ký thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau khi đi bộ xuống dốc một vài dặm, tôi nhìn thấy khá nhiều người. Tôi giải thích cho họ về tầm quan trọng của việc thoái đảng và họ đã đăng ký thoái. Một học viên đã đi xe máy tới đón tôi vào lúc 8 giờ tối theo như kế hoạch mà chúng tôi đã bàn [với nhau]. Tôi hơi mệt một chút, nhưng có một sự ấm áp tràn ngập trong tâm.

Hoàn thành sứ mệnh của mình

Sau khi kết thúc ở thị trấn thứ hai, tôi đã định dừng lại vì có tâm an dật. Một hôm trong một giấc mơ, tôi nhìn thấy rất nhiều sợi chỉ và một số sợi đã bị đứt. Tôi biết đó là điểm hóa để tôi không đánh mất sự kết nối với chúng sinh. Sau khi tra cứu bản đồ, tôi đã tìm thấy ngôi làng thứ ba cách chỗ tôi khoảng hơn 100 km. [Dù đoạn đường khá xa], nhưng tôi quyết định [sẽ đi đến đó] bằng bất cứ cách nào và tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Khi đang đi xe buýt qua ngôi làng, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm vì tôi biết rằng từng nhà ở đây đều được nhận tài liệu gồm một cuốn sách nhỏ và một đĩa DVD. Có rất nhiều nỗ lực đằng sau việc đó và điều này đã cấp cho mỗi gia đình một cơ hội biết được chân tướng. Đôi khi, dù chỉ có một gia đình bị cô lập trên một ngọn đồi, tôi vẫn đến đó và phát tài liệu. Nếu hết tài liệu, tôi sẽ ghi lại địa chỉ nhà hoặc các thông tin khác nếu không có địa chỉ và đảm bảo rằng gia đình này sẽ được nhận tài liệu trong chuyến đi tiếp theo của tôi.

Sức mạnh của sự thật

Tôi bị bắt giữ ba lần khi đi đến vùng nông thôn trong những năm gần đây. Lần đầu tiên xảy ra tại một chợ nông sản và tôi đã được thả ra sau đó khoảng một tiếng.

Lần thứ hai xảy ra trong một ngôi làng. Cảnh sát đã đưa tôi đến đồn cảnh sát lúc 10 giờ sáng và tôi được thả sau 30 phút. Thấy nhiều người nhìn thấy tôi bị bắt ở ủy ban xã, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu đối với họ. Vì vậy tôi đã quay lại vào lúc 11 giờ. Nhiều người vẫn ở đó tán gẫu và họ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi quay lại.

“Xin đừng lo lắng,” Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp và có lợi cho xã hội. Các học viên chúng tôi sẽ không làm hại bất kỳ ai và tôi ở đây chỉ để mang phúc lành đến cho các bạn.” Họ nhìn tôi và gật đầu. Sau đó tôi đi vào văn phòng ủy ban và giảng chân tướng cho các nhân viên an ninh.

Lần bắt giữ thứ ba cũng trong một ngôi làng. Một người thanh niên trẻ đã túm lấy cánh tay trái của tôi và tôi vẫn tiếp tục phân phát tài liệu bằng tay phải. Sau đó, tôi quay lại nhìn cậu ấy và từ bi nói: “Chàng trai trẻ, các học viên chúng tôi sử dụng tiền túi của mình để làm những đĩa DVD này. Hãy vui lòng để tôi hoàn thành việc phân phát chúng. Nếu cảnh sát đến và tịch thu các tài liệu thì sẽ rất lãng phí, việc đó sẽ không tốt cho cậu.”

“Tôi hiểu rồi dì ạ. Hãy nhanh lên, bởi vì cảnh sát đang đến đây” cậu thanh niên đó nói khi buông tay tôi ra. Tôi vẫn tiếp tục [phân phát tài liệu] cho đến tận khi cảnh sát tới và tôi đã có thể phát hết ba đĩa DVD cuối cùng trong tay mình. Một cảnh sát bảo tôi lên chiếc xe tải nhỏ. Tôi cười với anh ấy: “Cám ơn anh. Có vẻ như tôi không cần đi bộ xuống núi rồi.”

Các dân làng đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi bình tĩnh như vậy: “Làm thế nào mà cô vẫn có thể cười được?” một người trong số họ hỏi tôi.

Tôi nói với đám đông rằng: “Tôi sẽ ổn thôi. Các cảnh sát đều là người tốt và họ chỉ làm công việc của mình.”

Mọi người có vẻ nhẹ nhõm sau khi nghe tôi nói vậy.

Cảnh sát đưa tôi về đồn cảnh sát và sau đó cảnh sát huyện đưa tôi về nhà. Ba ngày sau, tôi quay lại ngôi làng để giúp những người dân còn lại.

Khi nhìn lại. Tôi nhận thấy những vụ bắt giữ xảy ra khi tôi có mâu thuẫn với các đồng tu khác. Với tâm tranh đấu ẩn sâu, tôi đã không hướng nội ngay lập tức. Từ điều này tôi ngộ ra rằng việc cứu người sẽ gặp khó khăn nếu tâm chúng ta không thuần tịnh.

Cứu cảnh sát

Thông qua việc không ngừng học Pháp, tôi nhận ra các cảnh sát cũng bị đầu độc bởi những tuyên truyền thù hận. Họ cũng nên được cứu độ. Người điều phối cũng chỉ ra tâm thái của tôi đối với cảnh sát, bởi vì chỉ có từ bi mới có thể cứu được họ. Kể từ đó, tôi thường gọi điện thoại cho các nhân viên cảnh sát hoặc gửi thư cho họ, nói với họ lý do tại sao họ không nên nhắm mắt làm theo đảng và bức hại các học viên Pháp Luân Công.

Cảm động trước thái độ chân thành của tôi, một cảnh sát đã thoái đảng và khuyên tôi luôn luôn để các tài liệu Pháp Luân Công ở một nơi an toàn khi đi ra ngoài. Tôi cám ơn ông ấy và nói: “Nhiều cảnh sát đã theo lệnh của Giang Trạch Dân ngược đãi các học viên Pháp Luân Công vô tội trong nhiều năm. Điều đó hoàn toàn trái ngược với các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Hãy đối xử tốt với các học viên và ông sẽ được ban phúc lành cho những việc làm tốt của mình.” Ông ấy nghe tôi và gật đầu.

Mỗi khi phát chính niệm, tôi thường thêm một niệm hi vọng các cảnh sát sẽ dừng việc chống lại các học viên Pháp Luân Công. Tôi cũng phát chính niệm thanh lý tà ác đằng sau họ để những cảnh sát này có thể được cứu.

Một hôm, tôi đã nhìn thấy 10 bông hoa Ưu Đàm rất đẹp ở trong phòng của mình. Vài ngày sau vẫn còn nở thêm một vài cụm. Khi một học viên chụp hình những bông hoa, chúng tôi thấy Pháp luân ở trong bức ảnh. Tôi biết đó là Sư phụ khích lệ để tôi làm tốt hơn, với tâm thuần tịnh hơn.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/5/-318562.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/6/153547.html

Đăng ngày 30-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share