Bài viết của học viên ở Thượng Hải, Trung Quốc
[MINH HUỆ 6-8-2015] Tôi làm hướng dẫn viên du lịch đã được gần 30 năm. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, giàu có là mục tiêu duy nhất của tôi. Tôi đã gạt nhiều khách du lịch khiến họ nghĩ rằng mình rất chu đáo, nhưng lại dẫn họ đến những cửa hàng mà mình được chia tiền hoa hồng.
Ngoài ra, khách du lịch đã đặt trước các bữa ăn chất lượng cao. Tôi đã giảm tiêu chuẩn bữa ăn và đưa họ tới những nhà hàng ít đắt tiền hơn để bỏ túi phần chênh lệch.
Các quản lý và chủ của một số điểm du lịch mới không biết rằng các hướng dẫn viên du lịch muốn tiền hoa hồng, vậy nên tôi kiếm cớ để tránh đến những nơi đó. Một số đồng nghiệp của tôi đã nhờ tôi dạy họ cách moi tiền của khách hàng.
Một người mà tôi quen biết khuyên tôi tham dự một Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội Pháp Luân Công vào năm 1998, và không lâu sau đó một điểm luyện công Pháp Luân Công gần nhà tôi được mở. Tôi học năm bài công pháp của Pháp Luân Công và cũng đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công.
Tuy nhiên, tôi rất bận rộn công việc, và đã không tiếp tục đọc sách. Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Các chương trình truyền hình liên tục vu khống Pháp Luân Công, và tôi đã ngừng tu luyện. May mắn thay, vào năm 2004, tôi đã quay trở lại tu luyện.
Buông bỏ tâm truy cầu lợi ích
Những cách kiếm tiền không trung thực của tôi đi ngược lại với nguyên lý căn bản của môn tu luyện, Chân–Thiện–Nhẫn. Tôi cũng đang vi phạm một nguyên lý khác của Pháp Luân Công “Bất thất bất đắc.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân) Tôi ngộ ra rằng mình đang tạo thêm nợ [nghiệp] và đã ngừng việc yêu cầu các nhà hàng phục vụ đồ ăn kém chất lượng hơn cho các khách hàng của mình. Tuy nhiên, tôi liên tục thấy những món tiền lớn mà các đồng nghiệp kiếm được và vẻ đắc ý trên khuôn mặt họ. Không khỏi đố kỵ, tôi quay trở lại lừa các khách hàng của mình.
Hậu quả là tôi bị đau đớn vô cùng trong lúc ngồi đả tọa, tôi ngộ ra rằng đây là một sự điểm hóa. Tôi nghĩ đến lời giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công:
“…với lợi ích thiết thân [bày] trước mắt, chư vị có bất động tâm hay không; khi đấu tranh lục đục giữa người với người, chư vị có bất động tâm hay không.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
“Làm người tu luyện chân chính có quyết tâm, họ có thể Nhẫn được vững chắc; với các chủng lợi ích trước mắt họ có thể vứt bỏ các tâm chấp trước, có thể coi chúng rất nhẹ, chỉ [những ai] có thể làm được như thế thì mới thấy không khó. Người nào mà nói là khó, thì chính là vì họ không vứt bỏ được những thứ ấy.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi liên tục học Pháp, chính niệm của tôi liên tục được tăng cường, tâm tính của tôi thăng hoa từng chút một và cuối cùng tôi đã buông bỏ được tâm truy cầu lợi ích cá nhân của mình.
Tôi kiếm được ít tiền hơn trước đây, nhưng mỗi ngày tâm tôi được thanh thản. Những nụ cười của tôi là thật lòng và tôi làm hài lòng các khách hàng của mình mà không cần cố gắng. Tôi đã thực hành nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn khi tiếp xúc với các khách hàng của mình, và họ cảm nhận được điều đó, nhờ vậy mà đã đặt định được cơ sở tốt để nói cho họ chân tướng về Pháp Luân Công đang bị bức hại như thế nào.
Khi quản lý phân công các công việc, tôi không kén chọn và thậm chí còn tình nguyện hướng dẫn những đoàn du khách mà các hướng dẫn viên du lịch khác tránh, điều này đã giúp giảm áp lực cho quản lý của tôi. Tôi nghĩ về một số điều Sư phụ đã giảng:
“‘Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Khi tôi bị bắt và bị đưa đến trại lao động cưỡng bức, quản lý của tôi nói với các nhân viên an ninh công cộng và người của Phòng 610 rằng tôi là một hướng dẫn viên du lịch xuất sắc. Anh cũng nói với gia đình tôi nhiều lần rằng, khi tôi được thả, có công việc đang đợi tôi đến đảm nhiệm ở công ty.
Nói với mọi người về Pháp Luân Công trong công việc
Một thời gian sau khi được thả, tôi sợ nói chuyện với khách du lịch về Pháp Luân Công. Thông qua học Pháp, tôi ngộ ra rằng Sư phụ cứu độ chúng ta và ban cho chúng ta Đại Pháp để chúng ta có thể truyền cho những người khác. Tôi có sứ mệnh. Nếu tôi để tâm sợ hãi khống chế mình, thì tôi sẽ không đạt các tiêu chuẩn mà Sư phụ đã đặt ra cho chúng ta. Ngài đã giảng:
“Sao được gọi là ‘đệ tử Đại Pháp’? [Người] mà Sư phụ dạy chính là các đệ tử Đại Pháp chư vị. Tẩy tịnh chư vị, khiến chư vị rèn luyện thành thục, để chư vị có thể đi cứu độ chúng sinh. Đó chính là ‘đệ tử Đại Pháp’.” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới 2014)
Tôi bắt đầu tận dụng nhiều cơ hội trong công việc để giải thích cho mọi người về việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang bức hại Pháp Luân Công như thế nào.
Vào một dịp, tôi giảng chân tướng cho một cặp vợ chồng cao tuổi. Người chồng nói: “Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ nghe được sự thật nếu cô không nói cho chúng tôi. Điều quan trọng nhất trong chuyến đi này là những gì cô đã nói với chúng tôi.” Với vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt, họ đã thoái Đảng và nhận một cuốn Cửu Bình vào ngày cuối cùng của chuyến du lịch của họ. Tôi trân quý cơ hội mà Sư phụ đã an bài để tôi tăng thêm uy đức này.
Nhiều khách du lịch nhận xét rằng nhìn tôi trẻ trung. Tôi tận dụng những cơ hội này để nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công và môn tu luyện đã giúp chữa lành các căn bệnh của tôi. Điều này đã giúp tư tưởng của họ được rộng mở để nghe thêm thông tin về môn tu luyện và chân tướng của cuộc đàn áp.
Vào một dịp khác, tôi giúp một du khách không được khỏe khi chúng tôi đang đi trong một cái hang. Tôi tình nguyện mang giúp bà tất cả những vật dụng nặng. Bà đã xúc động và nói rằng tôi trông thật khỏe mạnh. Tôi nói rằng tu luyện Pháp Luân Công đã giúp tôi có một cơ thể khỏe mạnh. Bà đi chậm, vậy nên chúng tôi bị bỏ lại phía sau mọi người. Bà lắng nghe tôi và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Tôi thường chung phòng với các hướng dẫn viên du lịch khác, đây là cơ hội để tôi nói với các đồng nghiệp của mình về cuộc đàn áp. Một hướng dẫn viên du lịch trẻ ở cùng phòng với tôi thường chơi game trên điện thoại di động của cô để tránh nói chuyện với tôi. Việc này diễn ra trong vài ngày, và tôi gần như đã bỏ cuộc.
Vào buổi sáng mà chúng tôi rời đi, tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm. Một ý nghĩ đọng lại trong tâm trí tôi: sáng mai, mỗi chúng ta sẽ lại đi con đường của riêng mình; có nhiều người đang đợi được cứu. Sư phụ giảng:
“Đệ tử Đại Pháp có trách nhiệm là cứu độ chúng sinh, chứng thực Đại Pháp.” (Giảng Pháp tại Hội sáng tác Âm Nhạc)
“chúng sinh đều đang chờ đợi chư vị cứu” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)
“Chỉ cần chư vị gặp, thì chư vị đều nên cứu.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp)
Tôi đã quyết định không bỏ cuộc. Nếu tôi bỏ cuộc, có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội biết chân tướng về các tội ác của ĐCSTQ, và tôi sẽ gánh vác trách nhiệm đó. Khi cô ấy thức dậy, tôi đã nói với cô chân tướng và giúp cô thoái ĐCSTQ.
Tôi cảm tạ Sư phụ vì đã an bài cho tôi nhiều cơ hội giúp đỡ những người khác thông qua công việc. Gần đây, thậm chí tôi đã giúp một đồng nghiệp học các bài công pháp và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/6/313660.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/10/5/153088.html
Đăng ngày 6-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.