Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 2-5-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 1997. Trước đó, tôi mắc rất nhiều bệnh như bệnh tim và bệnh thấp khớp. Cuộc sống của tôi giống như “địa ngục tại nhân gian”. Chồng tôi đã phải chăm lo cho con cái và tất cả các nhu cầu của gia đình vì bệnh tật của tôi.
Nhưng không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất! Tôi cố gắng chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Tính khí của tôi được cải thiện và tôi có thể làm việc nhà. Tôi không cần uống một viên thuốc nào trong suốt 18 năm tu luyện, và chồng tôi nói với mọi người rằng Đại Pháp đã cứu sống tôi.
Vào ngày 13 tháng 3 năm 2015, tôi đột nhiên cảm thấy đau đầu và chóng mặt. Khi bắt đầu có hiện tượng nôn mửa và đau bụng, tôi nhận ra đó là cựu thế lực đang tìm cách cản trở sự tu luyện của mình. Tôi biết rằng mình cần phủ nhận sự an bài này, vì vậy ngay lập tức tôi bắt đầu phát chính niệm. Khi chồng tôi chứng kiến tình trạng của tôi, anh ấy bắt đầu đọc bài giảng của Sư phụ cho tôi nghe, và biết rằng chỉ có Sư phụ mới cứu được tôi. Em trai tôi, và một bạn đồng tu đã cùng chồng tôi phát chính niệm và mở các bài giảng của Sư phụ cho tôi nghe.
Một giờ sau, các triệu chứng của tôi không cải thiện, và tôi thấy người mình trở nên rất lạnh. Tôi cảm giác như toàn bộ cơ thể bị đóng băng, ngoài trừ một chút hơi ấm ở xung quanh tim. Tôi thậm chí còn cảm thấy như hơi thở của mình cũng đóng băng. Tôi tiếp tục phát chính niệm và tự nhủ: “Mình sẽ sống sót dù bất kể thế nào. Mình sẽ không nhượng bộ tà ác. Mình sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Sư phụ đang chăm sóc mình lúc này, vì vậy mình phải hoàn thành con đường tu luyện và theo Sư phụ về nhà.”
Các thành viên trong gia đình mang cho tôi các túi nước nóng và đắp chăn bông dày cho tôi, nhưng cơ thể tôi càng ngày càng lạnh hơn.
Gia đình tôi đã khóc khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt như người chết và những nếp nhăn trên trán của tôi, vì nó ám chỉ cái chết [đang đến]. Chồng tôi chợt nhớ rằng trong cuốn sách nhỏ giảng chân tướng có nói rằng liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” thành tiếng có thể cứu sinh mệnh. Qua cách này, một người bạn không phải học viên cùng với chồng tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư phụ của Đại Pháp xin hãy cứu cô ấy!” Em trai tôi cũng không hề dừng phát chính niệm, và cầu xin Sư phụ gia trì.
Đột nhiên, tôi cảm thấy dường như tất cả mọi đau đớn đều biến mất, ngoại trừ vẫn cảm thấy sưng ở đầu. Mặc dù tôi không thể di chuyển cơ thể được, nhưng lại cảm thấy nó khoan thai nhẹ nhàng. Tôi nhận ra chủ nguyên thần của mình đã rời khỏi cơ thể, nên tôi kiên định một niệm yêu cầu nó quay trở lại: “Chủ nguyên thần của ta không thể rời khỏi thân thể ta. Ta không thể chết. Ta không thể làm hoen ố hình ảnh của Đại Pháp. Ta phải hoàn thành con đường tu luyện của mình và theo Sư phụ trở về nhà.”
Với niệm này, tâm trí tôi trở nên cực kỳ bình tĩnh và thuần tịnh. Tôi nghĩ: “Ta là một đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ta sẽ không thuận theo hay thừa nhận bất kỳ sự an bài nào khác ngoài những gì mà Sư phụ Lý Hồng Chí đã an bài cho ta. Bất kể ai mà ta đã ký kết cùng, hay bất kỳ ước hẹn nào trước đây, ta đều tuyên bố không có hiệu lực. Ta là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đã an bài con đường cho ta.“
Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí và tôi không thể ngừng khóc:
“Sinh vô sở cầu,
Tử bất tích lưu.
Đãng tận vọng niệm,
Phật bất nan tu.”
(Vô tồn, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
Vô tồn
Sống chẳng tham cầu,
Chết không lưu luyến;
Sạch bong vọng niệm,
Tu Phật không khó.
Chồng tôi liên tục kiểm tra hơi thở của tôi bằng cách đặt tay dưới mũi tôi. Người bạn không phải là học viên đề nghị chúng tôi đến bệnh viện, nhưng tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ ổn. Chồng tôi hỏi em trai tôi liệu nên gọi cho các học viên khác hay gọi xe cứu thương, và cậu ấy chuyển câu hỏi sang tôi.
Tôi nói: “Tôi sẽ ổn! Tôi sẽ làm được. Hãy tiếp tục phát chính niệm cho tôi.”
Lựa chọn của tôi đưa chồng tôi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Một mặt, anh sợ rằng tôi sẽ chết trên đường đến bệnh viện; mặt khác, anh sợ con cái và người thân của chúng tôi sẽ đổ lỗi cho anh vì đã không đưa tôi đến bệnh viện hoặc có bất kỳ trị liệu nào. Tuy nhiên, tất cả họ đều xúc động khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của tôi, và chính khí như kim cương bất động của một đệ tử Đại Pháp trước ma nạn.
Âm thanh niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” vang vọng trong phòng, và tất cả chúng tôi được bao quanh bởi năng lượng thuần chính. Em trai và tôi liên tục phát chính niệm, và chúng tôi tin rằng có thể giải thể tất cả tà ác đang cố gắng bức hại tôi. Tôi tự nhủ: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ai dám động vào ta?”
Tôi nhìn thấy hình ảnh của một người phụ nữ ngoài 40 tuổi trên cửa kính vào khoảng giữa buổi sáng. Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với sự oán hận. Tôi cũng nhìn lại cô ấy. Cô ấy đã không nói bất cứ điều gì và biến mất trong một khoảnh khắc. Lúc này, một người bạn không phải học viên đã hô lên: “Cô ấy đã sống lại rồi!”
Thật vậy, chân tay của tôi bắt đầu ấm lên và tôi đã phục hồi nhanh chóng. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm sinh tử trong tu luyện! Những người bạn không phải học viên của tôi nói: “Thật khó tin. Mình sẽ không bao giờ tin nếu như không tự chứng kiến toàn bộ sự việc – thật thần kỳ!”
Từng đồng tu đã đến thăm tôi trong suốt buổi chiều và tối, và họ đã phát chính niệm cho tôi. Gia đình tôi đã rất cảm động.
Không có gì là ngẫu nhiên
Tôi hướng nội và nhận ra ma nạn này đã không xảy ra ngẫu nhiên. Tôi phát hiện ra rất nhiều tâm chấp trước như tâm tranh đấu, hiển thị, sợ hãi, chấp trước vào danh lợi, tâm hoan hỉ, và không “dĩ Pháp vi Sư”. Đặc biệt, mẹ tôi tin vào Phật giáo và biết Đại Pháp là tốt, nhưng bà lại không muốn học Đại Pháp. Tôi đã nuôi dưỡng tâm oán hận về điều này trong một thời gian dài.
Tuy nhiên, tôi rất biết ơn gia đình và sự hỗ trợ của bạn bè trong sự tu luyện của mình. Tôi cũng cảm ơn sự giúp đỡ của các bạn đồng tu. Từ giờ, tôi sẽ thực sự tu luyện bản thân, đo lường mọi tư tưởng của mình với Pháp, tu thân-khẩu-ý của mình. Tôi sẽ làm tốt ba việc, và không để Sư phụ phải thất vọng.
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi khổ độ! Không lời nào có thể đủ để tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Trong việc chia sẻ khảo nghiệm sinh tử này, tôi hi vọng nó có thể giúp đỡ một số bạn đồng tu cũng ở trong tình huống tương tự. Xin vui lòng chỉ ra những điều không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/2/308323.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/26/151253.html
Đăng ngày 04-09-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.