Bài viết của Hân Mai, một học viên Đại Pháp miền Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-6-2015] Tôi tham gia một nhóm học Pháp sau Tết năm 2013. Chúng tôi học Pháp và phát chính niệm cùng nhau cả ngày. Vì bàn tay tôi không dựng thẳng khi phát chính niệm, nên một học viên khác đã đề nghị được nói chuyện với tôi.

Người học viên thể hiện sự tức giận và hỏi tôi vài câu với một giọng khó chịu. Tôi không nhớ chính xác câu hỏi, nhưng chúng có liên quan tới việc tìm ra chấp trước và liệu tôi có thực sự vững chắc tin vào Đại Pháp. Tôi hơi khó chịu. Sau khi học Pháp, tôi đã đến một phòng khác để chợp mắt và phần nào cảm thấy hụt hẫng.

Khi thức dậy, tôi nghe học viên đó đang nói về mình với những học viên khác. Điều đó khiến tôi rất buồn. Điều này thực sự như Sư phụ đã giảng: “…[nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Chuyển Pháp Luân) Nhưng sau đó tôi nghĩ: “Dù cho mình tu luyện kém thế nào, miễn là Sư phụ không bỏ mình, thì mình vẫn sẽ tu luyện đến cùng.”

Một đôi vợ chồng học viên lo lắng tôi sẽ nghĩ ngợi và đã chia sẻ một số ý kiến. Tôi nói với họ rằng mình rất biết ơn đồng tu này. Tôi cũng chia sẻ về thể ngộ của mình, bao gồm làm thế nào để giải quyết mâu thuẫn trong tâm và cách hướng nội để đối mặt với vấn đề. Họ đã cảm thấy nhẹ nhõm.

Bất chấp những nhận thức trên bề mặt, tôi vẫn cảm thấy một chút khó chịu. Tại bữa tối, tôi cảm thấy không thoải mái và cố giữ một khoảng cách với học viên đã chỉ trích tôi.

Tuy nhiên, khi phát chính niệm, mọi người ngồi thành vòng tròn và ngẫu nhiên tôi lại ngồi đối mặt với học viên này. Điều đó thực sự khó xử. Sau khi quay qua chỗ khác, tôi nhận ra rằng đó là một điều không tốt và lại đối diện với học viên đó.

Sau đó, tôi cảm thấy có một thứ gì đó đang di chuyển từ đầu đến bụng của mình và sau đó chạy lên xuống trong bụng tôi, tạo ra một âm thanh giống như tiếng máy cưa. Tôi lo lắng tiếng ồn đó có thể làm phiền mọi người. Tôi nhìn quanh và thấy rằng không có ai nghe thấy nó trừ tôi.

Tôi biết rằng, nhờ chính niệm của mình, Sư phụ đã gỡ bỏ thứ xấu và tịnh hóa thân thể tôi. Đúng như Sư phụ đã giảng:

“Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi. Biến đổi gì? Những truy cầu chấp trước những thứ xấu của mình, chư vị sẽ quẳng chúng đi.” (Chuyển Pháp Luân)

Từ sự việc này, tôi thực sự đạt được nhận thức về việc phải có thái độ đúng đắn. Tôi thật sự biết ơn sự chăm sóc của Sư phụ và đã loại bỏ cảm giác của mình về việc không tu luyện tốt. Tôi biết ơn sâu sắc sự cứu độ từ bi của Sư phụ và việc Ngài đã giúp tôi tiến bước vững chắc trên con đường tu luyện của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/6/19/311095.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/7/12/151503.html

Đăng ngày 26-08-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share