[MINH HUỆ 28-7-2015] Gần đây trong khi phát chính niệm ở một trong những khung giờ được định trước, tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến tâm mình cảm thấy rất nặng nề.

Tôi nhìn thấy Sư phụ, Ngài rất cao lớn, đang quan sát điều gì đó phía xa thì những vật chất màu đen vây quanh và đáp xuống Ngài. Ngài không quan tâm đến nó và chỉ gạt nó đi như phủi bụi.

Nhưng thật đau lòng khi chứng kiến việc này, vì nó dày đặc, giống như tro rơi xuống sau một vụ phun trào núi lửa. Khi cảnh tượng bắt đầu mở ra hơn, tôi nhận thấy nó đến từ các đệ tử, và chính các chấp trước người thường của chúng ta đã tạo ra nó.

Tôi thấy rất buồn với những gì mình đã thấy, và sau đó tôi nhận ra Sư phụ tập trung chú ý vào điều gì. Ngài dường như có một cái nhìn rất lo lắng, không phải vì những vật chất đen rơi xuống Ngài mà là cho các đệ tử đang thiếu chính niệm và những ai đang rơi vào lối tư duy của người thường.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới bài thơ “Ma phiền”

Ma phiền

Bế mục nhập han đoạn tâm phiền

Tỉnh lai vạn sự thao bất hoàn

Thiên địa nan trở Chính Pháp lộ

Chỉ thị đệ tử nhân tâm lan

(Hồng Ngâm 3)

Tạm dịch:

Ma phiền

Nhắm mắt ngủ khò phiền não xong

Tỉnh ra vạn sự mãi nhọc lòng

Trời đất khó ngăn đường Chính Pháp

Vấn vương đệ tử nặng nhân tâm

Tôi thấy rằng trong một số hạng mục của chúng ta, các học viên đã tranh cãi với nhau và một vài người vẫn có rất nhiều các chấp trước cắm rễ sâu vốn ngăn chúng ta tiến về phía trước như một chỉnh thể. Tất cả điều này dường như là đang can nhiễu tới Chính Pháp vì nó làm chậm lại những nỗ lực để cứu độ chúng sinh của chúng ta, đồng thời đẩy những vật chất xấu của chúng ta lên Sư phụ.

Tôi lùi lại một bước và bắt đầu nhìn mọi thứ một cách rõ ràng hơn. Tôi thấy rằng nếu mỗi người trong chúng ta đều lùi một bước và thực sự nhìn nhận lẫn nhau như chân ngã của mình, chúng ta sẽ ngay lập tức ngừng tranh cãi, cảm thấy xấu hổ và muốn làm việc cùng nhau. Chúng ta sẽ thấy thời gian quý giá thế nào, và hàng nghìn năm, hàng ức kiếp chúng ta đợi chờ là để được ở đây với Sư phụ.

Sư phụ đã giảng rằng:

“Tức là, một bộ phận lớn trong các đệ tử Đại Pháp là đã đến theo các thiên thể đó, người người kết duyên, rồi sau ngày viên mãn quay trở về, chư vị dẫu muốn gặp lại thì cũng hầu như không thể được; do đó chư vị nên biết quý cái duyên phận này. Ngoài ra duyên phận đó của chư vị cũng là cái duyên khác nhau tương hỗ giao hoà qua nhiều đời mà kết thành; thật chẳng dễ dàng gì. Vậy nên làm điều gì cũng phải phối hợp cho tốt; sự việc của mỗi đệ tử Đại Pháp đều là sự việc của mọi người. Mỗi cá nhân cũng không nên chỉ vì vài việc nhỏ bé rồi sinh ra xa cách; thế không được, phải biết quý tiếc. Ngoài ra khi làm các việc Đại Pháp cũng cần phối hợp, cần phối hợp cho thật tốt.” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York 2003)

Điều tiếp theo mà tôi thấy là một Pháp Luân lớn. Bên trong nó, mỗi đệ tử tạo thành một phần tử của Pháp Luân khi nó đang quay trong vũ trụ, càng ngày càng tiến gần tới Trái Đất. Tuy nhiên, vì chấp trước của chúng ta mà nó đã không thể di chuyển với tốc độ cần phải có, và nó có vẻ bất đồng đều ở các bộ phận. Nhận thức của tôi là chúng ta đều là một phần tử của Pháp và việc chúng ta tinh tấn thế nào đang thiết lập tốc độ tiến trình Chính Pháp của Sư phụ.

Sau đó tôi nhìn thêm một cảnh tượng khác. Tôi thấy tất cả các học viên đang phát chính niệm; những người ở phía trước rất to lớn, họ tập trung [niệm lực] rất mạnh mẽ và tạo ra một chấn động lớn. Các học viên ở giữa tập trung một lúc và sau đó bắt đầu nhìn ngó xung quanh hoặc cố gắng tập trung, nhưng không hoàn toàn đạt được hiệu quả. Những người phía sau không theo với nhóm và thậm chí còn không cố gắng phát chính niệm. Hầu hết họ đang nói chuyện, cười đùa, và hoàn toàn li khai với chỉnh thể, không chú ý đến những gì đang xảy ra.

Tôi bắt đầu cảm thấy rất chán nản, bởi vì có vẻ như sau rất nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn chưa thể thực sự hoàn toàn loại bỏ các chấp trước của mình. Tôi tự hỏi bản thân: “Phải chăng nhiều lúc chúng ta đang cản trở Chính Pháp thay vì trợ Sư Chính Pháp?”

Hôm đó, tôi bắt đầu cảm thấy rằng chúng ta đã để Sư phụ thất vọng và tôi không biết làm thế nào mà chúng ta, là một chỉnh thể, lại không thể tiến về phía trước để tạo ra một bước đột phá lớn. Tôi bắt đầu khóc vì nhận ra rằng mình cũng có những chấp trước ẩn sâu mà thật khó để buông bỏ một cách hoàn toàn.

Tối đó, khi về nhà, tôi đã xin Sư phụ giúp tôi loại bỏ chấp trước tiêu trầm này. Sau đó, tôi vào trang web Minh Huệ [Anh ngữ] và thấy phần hỏi đáp trong bài giảng gần đây của Sư phụ tại New York vừa được công bố.

Tôi bắt đầu đọc và khi tới đoạn:

Đệ tử: Theo tình huống truyền thông hiện nay, cá nhân [con] cảm thấy chất lượng bài rất khó đạt yêu cầu kỹ thuật. Về việc viết bài tin mới thì [ý kiến] nội bộ khác nhau khá lớn, [con] cảm thấy sức cứu người của bài tin là không lớn. [Con] không biết làm thế nào mới có thể đạt yêu cầu của Sư phụ.

Sư phụ: Kỳ thực chư vị không cần lo lắng nhiều thế. Chư vị làm những việc này, Sư phụ đã rất hài lòng rồi. Các kênh truyền thông có tác dụng rất lớn, trong giảng chân tướng, trong phản bức hại, trong cứu người quả thực có tác dụng rất to lớn rồi. Đương nhiên các bài được viết tốt hơn thì đương nhiên tốt hơn, chư vị người này bảo cần viết thế này, người kia bảo cần viết thế kia, tranh luận [mãi] cái đó cũng không được. Giống như [vấn đề] phối hợp hạng mục thời trước đây, người này chủ ý này tốt, người kia chủ ý kia tốt, chư vị thế này cũng không được, thế kia cũng không được, như thế ảnh hưởng đến việc cần làm. Ai thật sự đứng ra làm cũng rất khó khiến mọi người đều hài lòng. Thực hiện tốt hơn, thì đương nhiên là tốt, thực hiện chưa tốt đến thế, thì cũng đừng khiến việc bị trì hoãn. Có những việc thực hiện chưa tốt lắm, nhưng cũng có tác dụng; thực hiện mà tốt hơn, thì đương nhiên tác dụng tốt hơn; nhưng đừng trì hoãn các việc, đừng để nó không có tác dụng.”(Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Sau khi đọc đoạn này, tôi cảm thấy như Sư phụ đã ngay lập tức tiêu trừ hoàn toàn chấp trước tiêu trầm của bản thân. Tôi đã bật khóc vì cảm thấy quá nhẹ nhõm cũng như được đắm mình trong sự từ bi vô lượng của Sư phụ. Giây phút đó, tôi nhận ra rằng tất cả các chấp trước thật nhỏ bé khi chúng ta không ở bên trong chúng để nhìn nhận. Ngay khi chúng ta lùi một bước, chúng trở nên nhỏ bé, yếu ớt và rất không đáng kể.

Bây giờ, khi nhìn thấy các học viên khác đang trong thời gian vượt quan hoặc là thấy một chấp trước thể hiện một cách mạnh mẽ ở những người khác, tôi chỉ lặng lẽ phát chính niệm cho họ thay vì chỉ trích họ. Tôi luôn luôn ngại chia sẻ điều này vì tôi sợ rằng mình đang hiển thị chứ không phải từ bi, nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng không thể để chấp trước lo sợ của mình ngăn cản việc tôi chia sẻ.

Tôi thấy rằng để có thể làm việc cùng nhau, chúng ta cần đặt sang một bên những cảm xúc, quan niệm cũng như các chấp trước của bản thân về những gì mình muốn hay cách chúng ta nghĩ sự việc nên thế nào, và chúng ta nên dành nhiều thời gian hơn để làm thế nào phối hợp với nhau ngày càng hiệu quả.

Tôi nghĩ rằng nếu tất cả chúng ta đều làm tốt điều này, chúng ta sẽ có một bước đột phá lớn trong khi cứu độ nhiều chúng sinh hơn và thực sự trợ Sư Chính Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vì tất cả những gì Ngài đã làm cho chúng con trong thời gian qua.

Trên đây chỉ là nhận thức hữu hạn của tôi ở tầng thứ tu luyện hiện tại.


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/7/28/151773.html

Đăng ngày 30-08-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share